Lá thư cảm động của sinh viên CNTT gửi Mẹ
(ICTPress) - Quỹ học bổng sinh viên Quảng Ngãi do một Việt Kiều Pháp khởi xướng từ năm 2001 nhằm mục đích giúp sức các em sinh viên Quãng Ngãi hiếu học có hoàn cảnh khó khăn. Hiện tại, Quỹ đã mở rộng và có thể giúp sức cho tất cả các em sinh viên có hoàn cảnh khó khăn có học lực khá giỏi trên cả nước. Vừa qua, Quỹ đã nhận được một bức thư cảm động của em sinh viên khuyết tật Nguyễn Chung Tú (sinh năm 1992, quê ở huyện Chợ Gạo, Tỉnh Tiền Giang), sinh viên năm nhất khoa CNTT Trường Đại học Khoa Học Tự nhiên, TP. HCM. ICTPress và Quỹ sinh viên Quảng Ngãi xin chia sẻ đến bạn đọc.
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
Mẹ!
Chỉ một tiếng thôi, rất đơn sơ và giản dị nhưng đã để lại trong con đầy dư cảm. Từ nhỏ, con đâu biết ý nghĩa của từ mẹ, chỉ u ơ mà gọi "Mẹ ơi!", chỉ biết khóc lóc, nhõng nhẽo mà đòi mẹ. Tiếng gọi vô tri của một đứa con trẻ. Năm tháng cứ thế trôi qua, con dần lớn lên và... nỗi đau của mẹ lại càng nhiều hơn. Con biết con không bình thường như bao bạn khác, con có đôi chân nhưng nó lại không nghe lời con.
Với tất cả những người mẹ thì khoảnh khắc đẹp nhất là khi con mình bước bước đi đầu tiên, chập chững từng bước, còn con thì... thì lại là những bước đi rất yếu, không giống ai. Mẹ đã phải đau khổ biết dường nào khi nhận ra điều đó, lo sợ cho con. Lúc đó, mẹ đã phải khóc vì con. Nhưng rồi, cái gì nó tới cũng đã tới! Thời gian trôi mà chẳng để lại thứ gì, chỉ cho mẹ một cái thật vô tình và nghiệt ngã.
Con vào lớp 1, chân con bắt đầu yếu ơn. Mẹ lại tối tăm mặt mày, vất vả sớm hôm, chạy đôn chạy đáo để mà tìm phương thuốc cứu chữa cho con, mặc cho căn bệnh nhức đầu của mẹ khi gió trở trời. Sáng con là thuốc bắc, chiều là thuốc nam. Cứ thế quanh năm, nhà minh phơi đầy những là thuốc.
Hai năm trôi qua, bệnh con vẫn như vậy, không tiến triển cho mấy nhưng mẹ không nản lòng. Và rất may cho con khi con học lớp 3, có một đoàn từ thiện từ nước ngoài vào chữa bệnh. Thế là mẹ con ta liền đi ngay! Khi đó, con thấy mẹ cười, nụ cười mẹ rất đẹp, một nụ cười đầy hi vọng.
Nhưng nụ cười hé nở chẳng được bao lâu thì bác sĩ Pháp cho biết “Cuộc đời sau này của sẽ ngồi xe lăn.”. Và phải chăng đó là lời tiên tri trước cho số phận của con? Quả thật như vậy! Khi lên 10 thì đôi chân ấy đã không nghe theo lời con nữa. Bây giờ với con chuyện thả diều vào những chiều hè đã là quá khứ. Con rất buồn, muốn tìm một nơi nào đó thật kín để khóc thật to. Con đau khổ nhưng mẹ còn đau hơn con gấp 100 lần. Đối với bao người mẹ khác việc nuôi một đứa con là rất khó, nay với mẹ thì lại là một việc khó hơn. Người đời có câu ca: “…Khó đi mẹ dắt con đi. Con đi trường học, mẹ đi trường đời” Nhưng với mẹ thì phải hát rằng: .. “Khó đi, mẹ cõng con đi. Con đi trường học, mẹ…”
Hằng ngày, con đến trường trên đôi vai của mẹ. Có đứa bạn thấy vậy còn nói: “Được mẹ cõng sướng quá ta!”. Nhưng chẳng sướng chút nào khi mẹ con mình có lần đã suýt ngã gục trước bậc thang lên lầu. Có lần, con đã hỏi mẹ: "Sao mẹ không bỏ con đi?" thì chỉ nhận lại được một câu: "Vì con là con mẹ”.
Năm lên lớp 6, mẹ cộc cạch xe đạp chở con tới trường rồi cõng con vào lớp và cứ thế mặc nắng, mặc mưa, bước chân thận trọng của mẹ mòn dấu sân trường. Con lớn lên một chút, lưng mẹ oằn thêm một chút. Con lên cấp III mẹ càng cực khổ, bởi con nặng hơn và mẹ phải cõng con lên lầu 1, nếu thi cử thì lên tận lầu 2. Ngày hai buổi sáng, chiều, con nghe rõ hơi thở dồn dập của mẹ khi cõng con lên, xuống cầu thang.
Biết được gánh nặng của mẹ, con ra sức cố gắng học hành. Và rồi tin trúng tuyển đại học đã gửi về gia đình mình. Mẹ vui lắm nhưng sao nước mắt mẹ lại tuôn ra? Vui và tự hào nhưng mẹ vô cùng lo lắng vì phải tìm nhà trọ gần trường và phải theo con, còn bé Thảo ai sẽ chăm lo? Ba phải trực tiệm hớt tóc nếu không sẽ mất khách (tiệm thuê) và liệu với nghề hớt tóc, ba nuôi nổi cả nhà hay không? Những dấu hỏi cứ chồng chéo lên nhau.
Mừng con đậu đại học, vui nhưng nước mắt mẹ đong đầy. Có phải lúc đó mẹ đã muốn buông tay? Nhưng nhìn con lặng lẽ ôm chồng sách thì mẹ lại không cầm lòng được. Thế là mẹ liều đưa con lên làm thủ tục nhập học, cũng chưa biết tiếp theo sẽ như thế nào. Thủ tục làm xong rồi, mẹ theo các sinh viên khác cõng con đến ký túc xá Đại học quốc gia. Một gáo nước lạnh tạt vào hai mẹ con mình khi ban quản lý ký túc xá nhất định từ chối không cho vì chỉ có một suất cho con mà ko có một suất cho mẹ. Trào nước mắt, mẹ cõng con về thẳng Tiền Giang với quyết tâm... cho con nghỉ học.
Ở nhà hai ngày, suy nghĩ hai ngày, rồi mẹ lại cõng con quay lên, lần này thì lỉnh kỉnh cả giường, chiếu, nồi cơm, rổ rá, quần áo. Mẹ đã quyết định ở lại để làm đôi chân đưa con đến giảng đường bốn năm nữa. Một căn phòng lợp lá giữa cánh đồng trống ở phường Long Thạnh Mỹ, Quận 9 do một vị bác sĩ tốt bụng cho ở nhờ, ngày ngày mẹ chở con qua 12 km đường đến trường, nhẫn nại cõng con lên phòng học. Và con bắt đầu đời sinh viên trên vai của mẹ.
"Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “Con yêu mẹ!” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may.
Mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.