Life & English
Lucky because of a brain to work and a heart to feel the love
Submitted by nlphuong on Wed, 04/02/2015 - 06:15(ICTPress) - One of my favourite sentence from a song of the the talented composer Trinh Cong Son is that “Today I live a drunk life, so tomorrow I will regret about my wasted youth”.
(ICTPress) - Although the suddens showers come and go quickly, they manage to bring somecool feeling. However, they are as hurried, arrogant and mysterious as a seventeen years old girl. The streams of passers - by are still in a rush. I don’t know where they are going but the constant noises of the engines and whistles in the streets make me think that it’s difficult to live a slow - paced life in Sai Gon.
Suddenly, today, I recognize the smell of the hoa sữa somewhere around me, sometimes faintly, sometimes strongly, blending in the early morning fog. Some roadside reeds are in white blossoms, which I didn’t notice that before. Thank you the Article “Love 2014” which gives me a day to live slowly to observe and listen many things around me, and to realize that Sai Gon also has the moments of peace like this moment…
One of my favourite sentence from a song of the the talented composer Trinh Cong Son is that “Today I live a drunk life, so tomorrow I will regret about my wasted youth”. This means we should live a deserved life with full of enthusiasm and devotion, don’t be indifferent and dreamy and later look back in regret. Right! Time is a severe cycle, once it has passed, no power cannot stop it. Perhaps, that’s what makes the value of life. If the life is like the pages of a book, we can turn forward or back to erase or correct our mistakes, life is so easy. We will never be in regret, torment or pain… and we will never reach the end of our emotion.
Back to our story, when hearing the story about the fish and the fishing rod, I think of training skills for disadvantaged people to help them get out of their poverty. The story is familiar to me, but this is the first time I read it fully and thoroughly to realize that it is more intersting and deeper than I though superficially before.
“You are good. I cannot follow you. I was born in beggary. My parents are beggars. My fate was determined to suffer. I cannot do anything proper!” The old beggar’s statements to the fishman make me think of the fate and characters of a person in the human life? So what is the fate? In my opinion, fate is what has been arranged when we was born, for example, our family background, our genes inherited from our parents, the relationship with neighbours, the place where we were born called with two holy words “Home Land”. Don’t think of the word “fate” with the meaning of sufferings and blame for it. Actually, fate is something close and peaceful attached to our childhood when we are innocent children. When we are old enough to tell the difference between the rignt and the wrong, fate cannot control us any more because the Cause and Effect Law is fair. We reap as we sow. Everybody wants to be born rich and happy, however, if the Creator doesn’t give you what you want, instead of complaining, why we aren’t proud of our unconditioned love of our mother, the father’s great sacrifice in silenceand learn what to do to deserve their devotion.
Difficult circumstances bring us alow starting point and a rough road, but instead we try one, we double or triple our effort. I do believe we still firmly walk on our chosen road. During our journey, the experiences we get on the rough way definitely will be more plentiful than when we are in a smooth way. However tortuous a river is, it finallay comes to the sea. And I believe so do we. Someone says that: “if you cannot fly, you can run. if you cannot run, you can walk. If you cannot walk, you can crawl. You can do whatever you can as long as you always remember to go ahead”.
Everybody choose easy work.
Who will do difficult work?
Everyone has their own youth
Do we happen to be lucky or unlucky?
Do we accept our fate?
Is it right?
The singing words of Tran Long An’ song are soft but profound. They make me think of my responsibility in work. When I was at the university, I often compared this job with another job, and also wanted to find an easy job for me. Yet, when I go to work, I found out that there is no easy job. A strenuous worker work hard in the day time, but they have a sound sleep at night without thinking anything. A manager doesn’t work directly, but he has to be responsible for product quality, productivity, reports. People often think the employers’ main work is counting money. In fact, they shoulder the responsibility of hundreds of workers’ lives. They have to look for orders, make difficult decisions and if they don’t run their company well enough, they can end up in bankrupt anytime. Only the cooperation and responsibility bring sustainable benefit to all people.
I say to myself if I can do something in future, I will look up to see that I am too small to other peole and unfortunately, if I fail, I will look down to see that I am happier than many other people so that I can regain the confidence to restart. Working in a professional environment is everyone’s dream because it is the place where ability is highly appreciated and all people have chances to develop to higher levels. Being suspiciousand struggling with one another for power not only limit our self - development but also lose the human sentiment. Conspiracies and calculation will make us forget what we were born in this life for. We were born to live and to love.
Athough the old beggar is going to die of starvation, he doesn’t go fishing. I wonder if it is a true story because when someone is in the border of life and death, he will try to save his life with all his might. However, the fact that it is true or not isn’t important. The important thing is the message of humanity it conveys to us. It helps us to believe in a good life where helping hands are always available to help us. We are proud of the Viettnamese tradition of protecting and helping one another mutually. Nevertheless, it doesn’t mean that we rely on and wait for others’ help. We have to make great effort by ourselves. If we live without thoughts, we are inconsiderate. If we think too much, it’s difficult to be happy. Nothing is more precious when a day goes by, despite dawn, sunset, cold winter night or hot summer day, we still sense the taste of life. Those are interests and responsibilities, success and failure, sufferings and happiness. These things go together like the two sides of a coin.
Above all, I think human beings are lucky because they are donated by the Creator a brain to work and a heart to feel the love.
Author: Tran Thi Huyen Mo - Member of Vietnamese Goodwill Scholarship Program (VGSP)
Graduated Saigon University
Life & English: “A twenty year journey to revisit”
Submitted by nqmhien on Wed, 28/01/2015 - 00:09“The American War in Viet Nam, then and now” is the subject of a seminar about peaceful Vietnam
“The American War in Viet Nam: then and now” is the subject of a seminar about peaceful Vietnam. The seminar will be organized in History Colorado Center, Denver, 23 Mar 2015.
Denver photographer Ted Engelmann describes his 1968 military experience in Vietnam through his photographs. Two decades after he left Vietnam, he returned and began a twenty year journey to revisit many of the same places he’d photographed in the war. In 2006, Ted Engelmann found resolution to his emotional war when he released his photographs from that time and replaced them with images made in peace.
Could see more at:
http://www.historycolorado.org/event/american-war-viet-nam-then-and-now
In 2012, photographer Ted Engelmann and ICT photographers had a seminar and training at Hanoi with nice experiences. In this year, before the Denver seminar and after Vietnamese Lunar New Year (Tet), he will revisit Vietnam again and have a seminar with ICT photographers in early Mar 2015.
Q.M.
Noted architect releases book
Submitted by nlphuong on Wed, 21/01/2015 - 07:30Award-winning architect Vo Trong Nghia will release his new book entitled "Vo Trong Nghia Architects" at Dolphin Plaza, 28 Tran Binh Street, Cau Giay District, on Thursday.
Award-winning architect Vo Trong Nghia will release his new book entitled "Vo Trong Nghia Architects" at Dolphin Plaza, 28 Tran Binh Street, Cau Giay District, on Thursday.
The book features his various works that won prizes overseas, such as Stacking Green in HCM City; House for Trees in HCM City; Farming Kindergarten in the southern province of Dong Nai; and the Bamboo Wing restaurant in the northern province of Vinh Phuc.
Nghia studied architecture at the University of Tokyo, before returning to Viet Nam to establish the Vo Trong Nghia Architects firm in 2006.
He has received numerous international prizes and honours, including the World Architecture Festival Award, ARCASIA award, WAN 21 for 21 Award and the FuturArc Green leadership Award. In 2012, he was named the Architect of the Year in Viet Nam.
On the occasion, Nghia's talk will also include the trend of designing houses in Viet Nam.
Source: VNS
Third Prize of 43rd UPU Writing letter Competition - Bài giải Ba quốc tế thi viết thư UPU 43
Submitted by nlphuong on Wed, 14/01/2015 - 06:55(ICTPress) - Dưới đây là toàn văn bài giải Ba quốc tế - Huy chương Bạc cuộc thi viết thư UPU lần thứ 43 với chủ đề “Hãy viết thư để diễn tả âm nhạc có thể lay động đời sống như thế nào”.
(ICTPress) - Dưới đây là toàn văn bài giải Ba quốc tế - Huy chương Bạc cuộc thi viết thư UPU lần thứ 43 với chủ đề “Hãy viết thư để diễn tả âm nhạc có thể lay động đời sống như thế nào”. Bức thư của em Ashley Abalos (Philippines), 11 tuổi.
439 San Bartome Street, Ayala Alabang Village
Muntilupa City, Philippines
January 9, 2014
Dear Blind Musician,
You do not know me, but you have touched my life in a such a beautiful way with your music. My name is Ashley, and I was one of the many people who watched you play at Duty Free Philippines that day.
I saw you sitting there in your white polo shirt and dark shades, idly plucking the strings of guitar while you waited for the cue to begin. You didn’t know if you had an audience in front of you, or whether it was still light and already dark outside, but when you began to play, or thought only of your music and from the moment you surrendered your self to the melody of your song, I got carried away with you.
You sing so beautifully. I don’t know how you do it, but your voice, with the strumming of your old guitar, picked me up from where I was standing that day to the vast oceans, to steep mountains, and to an enchanting night sky. I don’t even know even what songs you played that day. What I know is that from the busy streets that day, your music led me to the countryside where there was thanksgiving dance after a bountiful dance. Dadday told me it is tinikling. Also, I am too young to know about romantic love but through the sincerity of your song, I could feel the love that young man had in his heart for the lovely woman he was serenading. Mom said it is called kundiman. Song after song, your voice has transported me to places I ‘ve never been, and has introduced me some unfamiliar but beautiful emotions that made my heart flutter.
I stayed on until the program was over. I put the ten dollars I left in my wallet after our trip into the small donation box you had in front of you, but I know it will never be enough for the gift you gave me that day. True enough, music is not music until it is shared. Thank you, blind magician, for the gift of sight your music has given me. At first, I pitied you because your world also dark I couldn’t imagine how it made you feel to not be seeing how beautiful our world is. But after hearing you play, I realized that the sense of sight is worthless without imaginative and passionate vision. Through your music, you are able to open the eyes of many even if your self cannot see.
Thanks to you, mister. Now I have a better appreciation for the most precious gifts God has given humanity – the gift of sight, and more importantly the gift of music. Like you, I will use them in praise and thanksgiving. Maybe someday, I can sing with you while you play your guitar. I want to make beautiful music with you. Once again, I sincerely thank you, because the music you shared with me made me realize that it was me who was blind all this time.
With love,
Ashley Nicole Abalos
Author: Ashley Nicole Abalos, aged 11
-----
Làng Ayala Alabang, Muntinlupa, Phi-li-pin.
Ngày 09 tháng 01 năm 2014
Thưa chú nhạc sĩ mù,
Chú không hề biết cháu nhưng bằng âm nhạc tuyệt vời của mình, chú đã khiến cháu xúc động. Tên cháu là Ashley, và cháu là một trong số rất nhiều người xem chú chơi nhạc tại Khu mua sắm miễn thuế Phi-li-pin ngày hôm đó.
Cháu thấy chú mặc một chiếc áo phông cổ bẻ màu trắng, ngồi trong bóng tối và đang lơ đãng búng dây đàn guitar của mình trong khi chờ đến lúc bắt đầu diễn. Chú đâu biết rằng, dù chú có khán giả xem hay không nhưng một khi tiếng đàn của chú vang lên, chú chỉ chú tâm đến âm nhạc của mình và bắt đầu từ khoảnh khắc chú đắm mình vào giai điệu của bản nhạc, cháu đã bị tiếng đàn của chú cuốn hút hoàn toàn.
Chú hát thật hay. Cháu không biết làm thế nào mà chú hát hay đến thế, chính giọng hát của chú cùng với tiếng bập bùng của dây đàn guitar cũ đã nhấc bổng cháu từ nơi đang đứng trong ngày hôm đó, đưa cháu đến đại dương bao la, tới những sườn núi cao chót vót và vút tới tận bầu trời đêm mê hoặc. Thậm chí cháu còn không biết những bài hát chú chơi ngày hôm đó. Những gì cháu biết được đó là chính cái ngày hôm ấy, âm nhạc của chú đã đưa cháu từ nơi phố phường nhộn nhịp về chốn thôn quê, nơi có vũ điệu tạ ơn sau một mùa bội thu.
Bố cháu bảo đó là một bản dân ca trữ tình. Hơn nữa, cháu còn quá trẻ để hiểu về tình yêu lãng mạn nhưng qua sự chân thành của bài ca chú hát, cháu có thể cảm nhận được tình yêu của một chàng trai muốn dành trọn trái tim mình cho cô gái anh yêu khi chàng cất tiếng đàn chơi bản dạ khúc. Mẹ cháu nói đó được gọi là một khúc tình ca. Hết bài hát này đến bài hát khác, giọng ca chú đưa cháu đến những miền đất mà cháu chưa từng đặt chân, khai mở cho cháu những cảm xúc mới lạ nhưng tuyệt vời khiến trái tim cháu rung động.
Cháu đã nán lại khi buổi diễn kết thúc. Cháu đặt mười đô-la còn lại trong ví sau chuyến đi chơi vào chiếc hộp quyên góp nhỏ mà chú đặt ngay trước mặt, thế nhưng cháu biết số tiền đố không bao giờ đủ so với món quà mà chú đã tặng cho cháu ngày hôm đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, âm nhạc sẽ không phải là âm nhạc cho đến khi nó được chia sẻ. Cháu xin cảm ơn chú, người nghệ sĩ mù có phép thuật, cảm ơn vì món quà âm nhạc mà buổi biểu diễn của chú đã đem lại cho cháu. Thoạt đầu, cháu cảm thấy thương hại chú bởi vì thế giới của chú chỉ toàn bóng tối và cháu không thể tưởng tượng nổi bằng cách nào mà chú cảm nhận được thế giới tươi đẹp của chúng cháu mặc dù chú không hề được trông thấy cái thế giới ấy. Thế nhưng sau khi nghe chú chơi đàn, cháu đã nhận ra rằng, có mắt cũng sẽ như không nếu thiếu đi một cái nhìn đầy đam mê và sáng tạo. Bằng âm nhạc chú có khả năng khai sáng cho biết bao nhiêu người ngay cả khi chính bản thân chú lại bị mù.
Xin cảm ơn chú nhạc sĩ. Đến đây, cháu xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với món quà quý giá nhất mà Tạo hóa tặng cho nhân loại - đôi mắt để nhìn và quan trọng hơn nữa đó là âm nhạc. Cũng giống như chú, cháu sẽ sử dụng những món quà ấy để ngợi ca và tạ ơn. Có lẽ đến một ngày nào đó, cháu sẽ hát cùng chú trong khi chú chơi đàn guitar. Cháu muốn cùng chú tạo nên thứ âm nhạc tuyệt vời. Một lần nữa, cháu xin chân thành cảm ơn chú bởi vì âm nhạc mà chú chia sẻ với cháu đã khiến cháu nhận ra rằng, chính cháu mới là người mù trong suốt thời gian qua.
Gửi tới chú tấm lòng mến thương!
Ashley Abalos
Second Prize 43rd UPU International Letter-Writing Competition - Bức thư đạt giải Nhì quốc tế viết thư UPU 43
Submitted by nlphuong on Wed, 07/01/2015 - 06:45(ICTPress) - Dưới đây là toàn văn bài giải Nhì quốc tế cuộc thi viết thư UPU lần thứ 43 với chủ đề “Hãy viết thư để diễn tả âm nhạc có thể lay động đời sống như thế nào”.
(ICTPress) - Dưới đây là toàn văn bài giải Nhì quốc tế - Huy chương Bạc cuộc thi viết thư UPU lần thứ 43 với chủ đề “Hãy viết thư để diễn tả âm nhạc có thể lay động đời sống như thế nào”. Bức thư của em Zou Canyan (Cộng hòa nhân dân Trung Hoa), 10 tuổi.
Dear Mr Lang Lang,
When you played piano at the White House, your music deeply touched President Obama and many other distinguished guests. Although I’m only a primary school student, music has been touched me in so many ways, and I would like to share one of these experiences with you in this letter.
Our small town has a shopping centre selling cheap items. There was always an old man, curled up and begging in a dark corner of the passage. He was blind and wore a ragged military coat. His eyes were dull and hollow. He blew a rusty harmonica, but the songs he played were mostly simple and soft, like mumbles of an autumn insect, cold and sad. Occasionally, some one would throw several coins into the ragged hat in front of him. He never sad thank you, but continued playing with the calm face.
Each time I went to the shopping centre, my first thoughts were of the old man. This autumn I went to the shopping centre again, but I found he was no longer play his harmonica; instead he held a dirty string with a number of knots along it. The old man took a knotted string and used it like Buddhist prayer beads. He looked much older. There was no longer the sound of his harmonica, only a face of distress, as he curled up in the dim corner like a pipe of old clothes. The intense sound, of footsteps of passers-by echoed around him, someone even walked over his body, narrowly avoiding treading on him.
I was extremely sad. I guest he had lost his harmonica. The harmonica was important to him, for music was something he cherished, maybe even more so than his life. Luckily I had just enough to buy a harmonica. However, my Mom argued with me, she said money was really what a beggar needed. I stubbornly insisted that what he needed most in his dark, tragic world was the beautiful sound of music.
When I put the harmonica into the old man’s hand, his face turned from shock to surprise. He put the harmonica to his lips and a light-hearted tune expressing his thoughts smoothly flew out. Then, to my surprise, he stopped playing and said “thanks”. This was the first time I heard his voice. His face revealed a rare smile, so splendid it brightened his dirty face, and the whole dark corner was illuminated. A few teardrops trickled down his face, and down mine too.
Mr Lang Lang, of course the old man’s simple music can not be compared with your great symphony. Yet, to me, both of them possessed the strength of touching souls. So I think that not only the high and mighty need music, but humble beggars too.
Mr Lang Lang, music has brought you supreme glory. Music also consoles the soul of the blind. The music made me, a young girl, understand love, and understand what I feels like to be touched. It is music that has touched so many people and made the world better and prettier. Do you agree with me? Here, I have a small request for you. Could you play a song for those, like my blind friend, who love music but are less privileged? I believe it would touch their souls and remains in their heart forever.
I look forward to hearing from you.
Your sincerely,
Zou Canyan
-------
Ngày 10 tháng 02 năm 2014
Chú Lang Lang thân mến!
Khi chú chơi piano tại Nhà Trắng, âm nhạc của chú đã khiến Tổng thống Obama và nhiều vị khách quý khác xúc động sâu sắc. Mặc dù cháu chỉ là một nữ xinh tiểu học nhưng âm nhạc đã khiến cháu cảm động theo nhiều cách khác nhau và cháu xin bày tỏ với chú một trong những cảm xúc đó trong lá thư này.
Thị trấn nhỏ của chúng cháu có một trung tâm mua sắm bán các mặt hàng giá rẻ. Tại góc tối trên lối đi luôn có một ông lão ngồi thu mình ăn xin. Ông bị mù và mặc một chiếc áo khoác quân đội đã rách bươm. Đôi mắt của ông lão mờ đục và trũng sâu. Chiếc harmonica ông thổi đã bị gỉ nhưng ca khúc ông chơi hầu hết đều bình dị và nhẹ nhàng hệt như tiếng rì rầm của côn trùng mùa Thu lạnh lẽo và u sầu. Thỉnh thoảng, có người ném vài đồng xu hào vào chiếc mũ rách nát đặt phía trước ông lão. Ông chẳng bao giờ nói lời cảm ơn nhưng vẫn tiếp tục thổi harmonica với vẻ mặt điềm tĩnh.
Cứ mỗi lần đến trung tâm mua sắm, cháu liền nghĩ ngay đến ông lão. Mùa Thu năm này cháu lại đến trung tâm mua sắm nhưng không còn thấy ông lão chơi kèn harmonica nữa, thay vào đó ông cầm một sợ dây cáu bẩn trên cố những nút thắt. Ông lão lấy tay lần theo những nút thắt trên sợi dây hệt như những Phật tử lần chuỗi tràng hạt vậy. Ông lão trông già xọm hẳn. Không còn tiếng kèn harmonica nữa, chỉ còn khuôn mặt đau khổ khi ông thu mình trong góc tối trông tựa như một đống quần áo cũ. Tiếng chân người qua đường cứ rầm rập quanh ông, thậm chí có người còn bước qua người ông, phải khéo léo để tránh giẫm vào ông lão. Cháu đã rất buồn. Cháu đoán ông đã đánh mất chiếc kèn harmonica của mình. Chiếc harmonica ấy là vật vô cùng quan trọng đối với ông lão bởi vì âm nhạc là thứ mà ông ấp ủ trong lòng, có lẽ còn hơn cả ông yêu cuộc sống của chính mình. Sau khi thấy cảnh tượng này, cháu về nhà và đổ hết tiền trong lợn đất ra. May thay, cháu có vừa đủ tiền để mua một chiếc harmonica. Tuy nhiên, mẹ cháu và cháu đã tranh luận với nhau: mẹ bảo tiền mới thật sự là thứ người ăn xin cần. Cháu nhất quyết khăng khăng rằng, điều mà ông lão cần nhất trong cái thế giới tối tăm và bi thảm của ông đó là thứ âm nhạc đẹp tuyệt vời.
Khi cháu đặt chiếc harmonica vào tay ông lão, vẻ mặt của ông chuyển từ sững sờ sang ngạc nhiên. Ông đặt chiếc kèn lên môi và một điệu nhạc vui tươi diễn tả suy nghĩ của ông chợt vang lên êm ả. Sau đó ông ngừng thổi và nói lời cảm ơn, khiến cháu vô cùng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy giọng của ông lão. Gương mặt của ông hiện ra một nụ cười hiếm hoi, nó rạng rỡ đến mức khuôn mặt lấm bẩn của ông bừng sáng lên, và soi sáng cả góc tối tăm này. Một vài giọt lệ lăn dài trên mặt ông lão và cả trên mặt cháu nữa.
Chú Lang Lang à, đương nhiên âm nhạc bình dị của ông lão không thể so sánh với bản giao hưởng tuyệt vời của chú được. Thế nhưng với cháu, cả hai đều sở hữu một sức mạnh làm lay động những tâm hồn. Vì thế cháu nghĩ âm nhạc không chỉ cần cho những người cao quý và có uy quyền, mà còn cần đối với cả những kẻ ăn xin hèn mọn.
Chú Lang Lang à, âm nhạc đã mang đến cho chú vinh quang chói lọi. Âm nhạc cũng xoa dịu tâm hồn của những người khiếm thị. Âm nhạc khiến cho cháu, một cô bé nhỏ, hiểu được tình yêu và hiểu được cảm giác khi xúc động. Chính âm nhạc đã làm biết bao người cảm động và khiến cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Chú có đồng ý với cháu không ? Cháu có một yêu cầu nho nhỏ tới chú. Liệu chú có thể chơi một bài cho những người, giống như lão mù bạn của cháu, những người yêu âm nhạc nhưng chẳng mấy khi được hưởng ưu ái không ạ? Cháu tin âm nhạc sẽ lay động tâm hồn họ và đọng lại trong trái tim họ mãi mãi.
Cháu mong sớm nhận được thư của chú.
Chào chú!
Zou Canyan
200 Happy New Year Wishes
Submitted by nlphuong on Wed, 31/12/2014 - 06:01New beginnings, fresh starts, reaffirmation of love and promises for a brighter future all come to mind as we ring in a New Year.
New beginnings, fresh starts, reaffirmation of love and promises for a brighter future all come to mind as we ring in a New Year.
There are the superficial, yet purposeful promises we make to ourselves. We resolve to get in shape, lose weight, improve career paths and the like. Then there are the heartfelt promises we make to others, whether aloud or in our minds. We want to care more, express love more, reverse bad feelings in old relationships or seek out new loving relationships. We try our very best to put these desires into words. Find the perfect words! Choose among hundreds of genuine heartfelt Happy New Year wishes and greetings for your family, friends and loved ones.
Happy New Year Wishes for Friends
-
Wishing you a Happy New Year with hope that you will have many blessings in the year to come.
-
Out with the old, in with the new, may you be happy the whole year through. Happy New Year!
-
As I think about our friendship and how happy it has made me, I want to wish you happiness in the year to come.
-
I would like to say how much joy you have given me, and wish for you joy and happiness in return. Happy New Year!
-
Friend, neighbor, confidante. You have so improved my life that as we enter a New Year, I wish you a return on all the love you have shown me. Happy New Year.
-
Counting my blessings, wishing you more. Hope you enjoy the New Year in store. Have a joyous New Year, my dear friend!
-
A new year is like a blank book. The pen is in your hands. It is your chance to write a beautiful story for yourself. Happy New Year.
Happy New Year Wishes for Your Boyfriend or Girlfriend:
-
Another year filled with sweet memories and joyous times has passed. You made my year special and I wish you continue to do so. With you around, every moment is an occasion for me. I hope you have a great year ahead. May God bless my love, with his care and warmth. I love you and wish you a very Happy New Year.
-
Every New Year wish I ever made came true when I met you. Thank you sweetheart… Happy New Year with love.
-
As we enter the New Year together, let’s resolve to appreciate the love we share and watch it grow deeper. Happy New Year my love.
-
You witnessed my every pratfall and tolerated every bad joke. You’re still smiling with me and I love you for that. Happy New Year as we continue to laugh together.
-
I resolve to stop wasting my resolutions on myself and use them to repay you for the warmth you’ve shown me. Happy New Year my love.
-
New dreams, new hopes, new experiences and new joys. Wishing my new love a very Happy New Year.
-
All my wishes, all my hopes, all my dreams, and mostly all my love for a Happy New Year.
-
Best wishes to my beloved friend for an amazing year ahead. May the sunshine of happiness always shine above you. May the dove of peace rest over you and live in your home. May the dense forest of love surround you all year round. May you have a lovely New Year.
Happy New Year Wishes for Best Friend:
- Hey girl! Happy New Year to a maker of memories, link to laughter, manufacturer of merriment, and best of all … Best Friend! Sending love for an outrageous New Year!
-
Knowing you has been a master class in true friendship. In the New Year, I hope to emulate your love and warmth. Wishing you a very Happy New Year.
-
And may we live in a world at peace and with the awareness of God’s love in every sunset, every flower’s unfolding petals, every baby’s smile, every lover’s kiss, and every wonderful, astonishing, miraculous beat of our heart.
-
Another year has passed, another year has come. I wish for you, that with every year you touch all your dreams. May God pour love and care on you. Happy New Year.
- Cute Happy New Year Card Messages
- Another year of success and happiness has passed. With every new year, comes greater challenges and obstacles in life. I wish you courage, hope and faith to overcome all the hurdles you face. May you have a great year and a wonderful time ahead. God bless you.
Happy New Year Wishes for Family:
-
My sister, my first friend, my constant support. In the coming year, I wish you all the blessings you richly deserve. I love you, Sis.
-
At the New Year, we look back upon warm memories. You’ve had a hand in every wonderful warm memory I have, Mom. Happy New Year Mom.
-
Happy New Year, Grandma. I wish you a bright New Year, just like every year you have brightened in my life. Thank you.
-
To my awesome brother … thank you for the fun and sometimes embarrassing memories we share. Let’s keep that tradition going in the upcoming year! Happy New Year with love.
-
As I look forward to a New Year, I always think of the gifts my parents have given me. Though we’re miles apart, you are always in my thoughts and prayers. Happy New Year with gratitude.
Inspirational New Year Wishes:
-
As the New Year approaches us with hopes anew, here is wishing you and your family a wonderful year ahead. Happy New Year
-
As the New Year dawns, I hope it is filled with the promises of a brighter tomorrow. Happy New Year!
-
Even if our talks may lessen, and so might our hellos, our stories might shorten along with our greetings, but remember that no matter what happens, my prayers and wishes for you will never fall short. May this year be the best year by far, and may this year bring with it endless joy and happiness.
-
Every end is just a new beginning. Keep your spirits and determination unshaken and you shall always walk the glory road. With courage, faith and efforts you shall conquer everything you desire. I wish you a very happy new year.
First Prize 43rd UPU International Letter-Writing Competition - Bức thư đạt giải Nhất quốc tế viết thư UPU 43
Submitted by nlphuong on Wed, 24/12/2014 - 07:15Lá thư đạt giải Nhất của thí sinh Nataša Miloševic có lối hành văn sáng tạo, độc đáo, tràn đầy màu sắc cùng những hình ảnh cảm động, tinh tế.
Như đã đưa tin về các giải thưởng của cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 43 với chủ đề “Hãy viết thư để diễn tả âm nhạc có thể lay động đời sống như thế nào”, bức thư của em Nataša Miloševic, đến từ Bosnia và Herzegovina đã giành giải Nhất quốc tế.
Em Nataša Miloševic, Bosnia và Herzegovina |
Dưới đây là toàn văn bức thư của em Nataša Miloševic bằng tiếng Anh và tiếng Việt:
Mostar, 24 March 2014
Dear Spring,
Even though my strings are ragged and out of tune, my hearing still serves me. Only my voice betrays me; and how would it not, when I have been lying here motionless for years in this dusty abandoned shack by the river? I have already lost hope that someone will find me, clear all the dust off me and return me to springtime’s orchestra of sounds, which always brought the children from my village running.
I know that you are somewhere nearby, because the sound of the birds singing and the gurgle of the restless river wake me up in the morning. That’s why there remains in me a trace of hope, like the sunrays that shine through the cracks of this shack, that I will go out in the daylight and play my first spring melody. I often dream of rain and it always reminds me of my youth, when I travelled to festivals. They would decorate me with freshly picked mimosa, and my violinist was often rewarded with coins and numerous compliments. I remember one sick little girl, who lay in her bed helpless for days, telling her father that the only thing that would return her faith and hope of recovery was the gracious melody of the violin. Her poor father travelled hundreds of kilometres to find the best violinist to help his daughter. That was one of the most touching moments I had with people. And not just ordinary people, but the most sincere being – a little girl whose bright eyes, the colour of the sea depths, held her tears of joy. I cannot forget the happiest moments of my life, many serenades played under the windows of young women in love, wedding songs that completed my tunes... I heard from some random people passing by that the world is in awe of some new music. Concert halls are less visited, people do not dance as much, there are fewer festivals, and street musicians have almost disappeared.
At last, when I had almost lost all hope, an old fisherman appeared in this old shack looking for his fishing tools. Instead of his tools he found me and, like a true handyman, he carefully pulled me out from under a pile of things, cleared the dust off of my old body, found a tossed away fiddlestick close by, and moved it across my loose strings. When he heard only a blunt sob, he said: "Here is another person my age!"
Then he smiled like a shrewd merchant and added: "Perhaps I can find another use for it!" At that moment I was frightened that I would end up as an antique or firewood. However, the old man wrapped me in a cloth and took me to his workshop. "I'm in luck!", I thought. This joyful fisherman not only fished, but also had a modest workshop where he built boats. There, he tightened and tuned my strings, repaired and varnished my fiddlestick. Finally, he checked my sound and, to my great delight, played one of my favourite tunes. At that moment, his wrinkled face became even more pleasant, serene and somewhat pensive, as if adolescent emotions had been reawakened.
He eventually packed me into a box that he had made himself. "He will be so happy when he sees this!", the fisherman thought out loud as he headed towards the village. When he arrived in front of a run-down rustic house, a little blond boy, barefoot and blue-eyed, was waiting at the door. He was clearly the old man’s grandson, considering the firm hug and joyous shout: "Grandfather, you're here!". The little boy had only his grandfather, who struggled for both of them, with unselfish love and the fish that fed them. His grandfather knew about his grandson’s great love of music and his dream of learning to play. The boy very often dreamed of a beautiful violin, shiny like a diamond in the warm spring sunrays. He usually made mouth organs from smooth green grass and other instruments from wood from the nearby forests of his homeland. He had never had a real instrument until this day when his old grandfather, wishing to cheer up his grandson, pulled a violin out of a box. The boy was so happy when he caught sight of this peculiar instrument, and he immediately took it into his gentle hands and started to play a magical melody that no one had heard before. The local music teacher found out about his talent and sent him for private violin lessons in town. His hard work paid off. At his first competition, he won a prestigious prize that distinguished him among many other musicians.
But fame made him neither arrogant nor ungrateful. As a token of his gratitude, he built a new school in his hometown, which carries his name to this day. He made his grandfather very happy by achieving many successes; the old man spent his last years watching his grandson succeed.
By changing a little boy’s life, that is how I, dear Spring, continued my path, bringing joy to people and filling their hearts with love. My role would have been negligible if the world’s most famous melodies that are listened to even today did not pour off my strings. The names of the people that brought me back to life are not important. The only important thing is that everybody who loves music and old values creates new melodies that, to them and the attentive listener, bring peace to their soul, faith in a new beginning and eternal life.
Forever your friend,
Violin
Author: Nataša Milošević, (Bosnia and Herzegovina), aged 13
----------
Mostar, ngày 24 tháng 3 năm 2014
Bạn mùa Xuân thân mến,
Mặc dù dây của tôi bị chùng và lạc điệu nhưng âm thanh nghe vẫn còn tốt. Chỉ có điều giọng điệu của tôi đã phản lại tôi rồi, thế nhưng làm sao để tránh được điều đó một khi tôi đã nằm bất động suốt nhiều năm qua trong căn lều hoang đầy bụi bên bờ sông này? Tôi đã mất hết hy vọng rằng sẽ có ai đó tìm thấy tôi, phủi sạch bụi cho tôi và đưa tôi trở về với dàn nhạc của mùa Xuân, dàn nhạc của những em bé đoạt giải từ cuộc thi cấp làng.
Tôi biết rằng bạn vẫn đang ở quanh đâu đây, bởi vì tiếng chim hót ríu rít và tiếng sóng nước ì oạp của dòng sông luôn đánh thức tôi dậy vào mỗi buổi sáng. Đó là lý do tại sao vẫn le lói trong tôi một niềm hy vọng mong manh tựa như những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ nứt của căn lều này, rằng: tôi sẽ được ra ngoài đón ánh ban mai và chơi giai điệu mùa Xuân đầu tiên của tôi. Tôi thường mơ về mưa và điều đó luôn khiến tôi nhớ về thời thanh xuân của minh, khi tôi đi lưu diễn đến các lễ hội. Tôi thường được trang trí bằng những chùm mimosa tươi rói vừa hái, còn nghệ sĩ vĩ cầm của tôi luôn được thưởng bằng những đồng xu cùng rất nhiều lời ca tụng. Tôi còn nhớ một cô bé bị ốm, nằm bất động trên giường bệnh đã lâu, nói đây, ông lão căng lại dây và chỉnh lại các phím cho tôi, sửa chữa và chuốt véc-ni cho cái mã vĩ. Cuối cùng, ông lão kiểm tra âm một trong những giai điều mà tôi yêu thích. Đúng giây phút đó, khuôn mặt khắc khổ của ông lão bỗng trở nên dịu dàng, thanh thản và có phần trầm tư như thể cảm xúc thời trai trẻ đang do ông tự đóng lấy. “Nhìn thấy chú mày dáng vẻ thế này chắc cu cậu sẽ vui lắm đây!”. Ông lão đánh cá thốt lên khi ngoảnh nhìn về phía làng.
Khi ông lão dừng chân trước ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, một cậu bé tóc vàng, mắt xanh và đi chân đất đang đợi ở cửa. Cậu bé chính là cháu nội của ông lão, cậu ôm chặt lấy người ông và hét lên vui mừng: “Ông về rồi”. Cậu bé chỉ còn mỗi ông nội là người duy nhất kiếm sống và nuôi dưỡng cho cả hai ông cháu, bằng nghề đánh bắt cá và bằng tình yêu thương vô bờ bến. Ông nội của cậu biết rằng, đứa cháu trai mình rất mê nhạc và luôn ao ước được được học chơi đàn. Cậu bé hằng mơ về một cây vĩ cầm xinh đẹp, sáng loáng tựa như một viên kim cương lung linh dưới ánh mặt trời mùa Xuân ấm áp. Cậu hay lấy cỏ mềm mượt và xanh mướt quấn kèn thổi hoặc tự chế những nhạc cụ khác bằng gỗ nhặt từ khu rừng gần làng.
Cậu bé chưa bao giờ có được một loại nhạc cụ thực sự cho đến cái ngày ông nội của cậu, người hằng mong muốn đem lại niềm vui cho đứa cháu trai, kéo chiếc vĩ cầm ra khỏi chiếc hộp đựng. Cậu bé vô cùng sung sướng khi nhìn thấy loại nhạc cụ đặc biệt này, và ngay lập tức cậu nhẹ nhàng nâng cây đàn lên rồi chơi một giai điệu kỳ diệu đến mức chưa một ai từng nghe thấy bao giờ. Thầy giáo dạy nhạc ở làng phát hiện ra tài năng của cậu bé và gửi cậu đi học vĩ cầm ở thị trấn. Cậu bé luyện tập chăm chỉ và đã được đền đáp. Tại cuộc thi đầu tiên trong đời, cậu giành được một giải thưởng danh giá khiến cậu nổi bật hơn rất nhiều nghệ sĩ khác. Nhưng danh tiếng không khiến cậu kiêu ngạo và cũng không vô ơn. Để tỏ lòng biết ơn, cậu đã xây dựng một ngôi trường tại quê nhà, ngôi trường ấy mang tên cậu bé cho đến tận ngày nay. Cậu bé đã khiến ông nội vô cùng hạnh phúc bằng cách đạt được nhiều thành công; còn người ông đã dành những năm tháng cuối đời mình để chứng kiến những thành công ấy của đứa cháu nội.
Bạn mùa Xuân thân mến, bằng cách thay đổi cuộc sống của một cậu bé, đó là cách mà tôi tiếp tục chặng đường của mình để mang lại niềm vui cho mọi người và khiến trái tim họ tràn ngập tình yêu. Vai trò của tôi sẽ chẳng đáng gì nếu như những giai điệu nổi tiếng nhất trên thế giới vẫn còn được thưởng thức cho đến tận ngày nay lại không được vang lên từ những chuỗi dây của đàn tôi. Tên của những người đưa tôi trở lại với cuộc sống không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất đó là tất cả mọi người đều yêu âm nhạc, các giá trị cũ tạo ra những giai điệu mới cho chính họ và cho những thính giả đam mê, mang lại bình an cho tâm hồn của họ, mang lại niềm tin vào một khởi đầu mới và tin vào cuộc sống trường tồn.
Mãi là bạn của cậu!
Vĩ Cầm
Lá thư đạt giải Nhất của thí sinh Nataša Miloševic có lối hành văn sáng tạo, độc đáo, tràn đầy màu sắc cùng những hình ảnh cảm động, tinh tế. Với việc hóa thân thành một cây đàn violon bị bỏ rơi, cô học trò đến từ Bosnia và Herzegovina này đã kể lại một cách cuốn hút về hành trình trở thành nguồn cảm hứng cho một cậu bé phát triển thành một nhạc sĩ tài năng.
(Nhận xét của Ban giám khảo quốc tế).
Life & English: “December”
Submitted by nqmhien on Wed, 17/12/2014 - 00:05Welcome to December;
Let us make it worthy of remembrance,
Making best of memories surrender
Welcome to December;
Let us make it worthy of remembrance,
Making best of memories surrender
In this time that leaves us, turning tender
Like the tempered embers.
With the weather coming colder
And the calendar showing us older,
Let us endeavor being bolder
To will have lived in love once all is over.
Let us come around to walking wiser
Than this life asunder in its guise of
Timelessness around us,
Haunting like a nightmare in disguise.
Let us spend a moment dreaming
Like a poet’s chosen meaning
Underneath the darkened luster
Of the brightest stars in clusters,
With December leaving lastly.
Poet: Dreams Define
Cao đẳng Công nghiệp Huế và IIG triển khai chuẩn đầu ra TOEIC và Tin học MOS
Submitted by nlphuong on Sat, 13/12/2014 - 09:50(ICTPress) - Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế sẽ triển khai áp chuẩn TOEIC và MOS đối với toàn bộ cán bộ, giảng viên đang công tác tại Trường.
(ICTPress) - Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế và IIG Việt Nam vừa ký kết Thỏa thuận Hợp tác về triển khai chuẩn đầu ra về tiếng Anh theo TOEIC và chuẩn đầu ra về Tin học văn phòng theo MOS cho cán bộ, giảng viên, sinh viên của nhà trường.
Ông Cung Trọng Cường, Hiệu trưởng Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế (phải) và Ông Tôn Thất Duy (trái) Giám đốc IIG Việt Nam, Chi nhánh Đà nẵng ký kết Thỏa thuận Hợp tác |
Thỏa thuận Hợp tác này là bước đệm quan trọng khởi đầu quá trình áp chuẩn đầu ra về tiếng Anh và tin học cho sinh viên của Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế từ năm học 2014-2015.
Theo Thỏa thuận Hợp tác được ký kết, Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế và IIG Việt Nam thống nhất triển khai 2 nội dung chính:
1. Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế sẽ sử dụng bài thi tiếng Anh TOEIC và bài thi tin học MOS làm chuẩn đầu ra đối với sinh viên của trường từ năm học 2014-2015 (Khóa 14).
2. Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế sẽ triển khai áp chuẩn TOEIC và MOS đối với toàn bộ cán bộ, giảng viên đang công tác tại Trường, sử dụng TOEIC, MOS làm tiêu chuẩn tuyển dụng cán bộ từ năm học 2014 - 2015.
Để thực hiện thành công các nội dung hợp tác trên, IIG Việt Nam sẽ xây dựng, tư vấn chương trình áp chuẩn tiếng Anh, Tin học quốc tế cho Trường và đồng hành cùng nhà trường trong quá trình này. Cụ thể, về tiếng Anh, IIG Việt Nam sẽ tổ chức thi xếp lớp đầu vào theo chuẩn TOEIC cho sinh viên của trường, tổ chức thi kiểm tra trình độ TOEIC đối với cán bộ và giảng viên, tổ chức hội thảo giới thiệu về bài thi TOEIC; chuẩn hóa và bồi dưỡng kỹ năng giảng dạy tiếng Anh cho giáo viên tiếng Anh của Trường với chương trình dạy và học tiếng Anh trực tuyến English Discoveries Online (EDO), tập huấn giảng dạy tiếng Anh theo định hướng chuẩn quốc tế TOEIC…
Về tin học, IIG Việt Nam sẽ tổ chức tập huấn cho giáo viên dạy Tin học của trường theo chương trình định hướng chuẩn MOS, tổ chức thi MOS cho toàn bộ cán bộ và giảng viên, tổ chức hội thảo tìm hiểu về bài thi MOS và lợi ích của MOS cho sinh viên và giáo viên của nhà trường...
Nhận thức được tiếng Anh và tin học văn phòng là 2 kỹ năng thiết yếu phải trang bị cho sinh viên trước khi bước vào ngưỡng cửa của thị trường lao động, Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế đã trở thành một trong những đơn vị tham gia Cuộc thi Vô địch Tin học Văn phòng Thế giới MOSWC sôi nổi nhất khu vực miền Trung trong những năm vừa qua. MOSWC đã mang lại những đóng góp không nhỏ đối với phong trào học tập và rèn luyện tin học văn phòng trong sinh viên của nhà trường nhằm chuẩn bị hành trang vào đời của các em. Thỏa thuận Hợp tác này sẽ là cầu nối đưa nhiều hơn sinh viên của trường đến với Cuộc thi MOSWC, để các em có cơ hội tiếp xúc với một sân chơi tin học văn phòng chuẩn quốc tế lớn nhất thế giới, cơ hội tranh tài với bạn bè năm châu và ghi danh Việt Nam trên bảng vàng quốc tế.
Thỏa thuận Hợp tác được ký kết sẽ tạo điều kiện để Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế đào tạo ra được nguồn nhân lực chất lượng cao đáp ứng yêu cầu hội nhập quốc tế, trao cho sinh viên của trường chiếc chìa khóa quan trọng để mở cánh cửa thành công trong tương lai.
Cao đẳng Công nghiệp Huế là trường Cao đẳng có bề dày truyền thống và uy tín về chất lượng đào tạo, cung cấp nguồn nhân lực chất lượng cao cho tỉnh Thừa Thiên Huế và khu vực miền Trung, với tầm nhìn trở thành trường Đại học Công nghiệp, một trung tâm đào tạo giáo dục đại học, giáo dục chuyên nghiệp và dạy nghề chất lượng cao của quốc gia và khu vực Đông Nam Á. Trong những năm qua, Trường Cao đẳng Công nghiệp Huế luôn nỗ lực tìm kiếm, áp dụng các thành tựu tiên tiến về khoa học công nghệ và giáo dục phục vụ chương trình đào tạo của nhà trường, tăng cường hợp tác quốc tế cũng như nghiên cứu triển khai các tiêu chuẩn đánh giá quốc tế, đảm bảo đào tạo gắn liền với thực tiễn, tăng cơ hội việc làm cho sinh viên sau khi tốt nghiệp.
QA
Life & English: “Go Ask December”
Submitted by nqmhien on Wed, 10/12/2014 - 00:51Go ask December
Why the terrestrial is veiled with soft white blankets?
Go ask December
Why the terrestrial is veiled with soft white blankets?
Go ask December
How can I decorate these planets?
Go ask December
Where can I find the misletoe?
Go ask December
When can I hear the carols whistle?
Go ask December
Who Illustrates the bustling cities in green,gold and red?
Go ask December
What do you feel when the year comes to an end?
In my mind I feel December.
A beginning of an end.
We are promised a new year
but we are not guaranteed whether we will be dead.
December calling my name!
Into the dark, pristine , hollow night.
I see a crow that takes flight.
Before I know it is out of my sight.
Fear no more December
Is here to stay.
Mark my words for tomorrow
Will be that day.
Poet: Acquelline