
Nghề báo
Rời VietNamNet, nguyên TBT Nguyễn Anh Tuấn làm gì?
Submitted by nadung on Wed, 18/01/2012 - 12:00Ông Nguyễn Anh Tuấn, nguyên Tổng biên tập Báo điện tử VietNamNet tiết lộ, năm 2012 ông sẽ chính thức trở lại là Tổng Biên Tập điều hành Open Minds Union.
Trước khi trở về Việt Nam từ Mỹ ăn Tết Nhâm Thìn, ông Nguyễn Anh Tuấn, nguyên Tổng biên tập Báo điện tử VietNamNet tiết lộ, năm 2012 ông sẽ chính thức trở lại là Tổng Biên Tập điều hành Open Minds Union.
Đây là Diễn đàn cao cấp của các nhà lãnh đạo, các Học giả lớn trên thế giới .
Open Minds Union do Giáo sư Thomas Patterson – người nổi tiếng về Khoa học Chính trị tại Đại học Harvard làm Chủ tịch. Hội đồng Biên tập gồm nhiều nhà lãnh đạo, nhân vật có uy tín trong truyền thông như Alex Jones, Giám đốc Trung tâm báo chí, chính trị và chính sách công của Đại học Harvard; Thomas Fiedler - cựu Tổng Biên tập Miami Herald.
![]() |
Ông Nguyễn Anh Tuấn: "Có vị thế để tham gia các Diễn đàn, các Hội nghị lớn của thế giới, được làm Diễn giả và Báo cáo của mình được hoan nghênh... thì đó như là một giấc mơ". |
Ông Tuấn nói: "Tôi là thành viên Hội đồng Biên tập và là Chief Executive Commettee (tương đương Tổng Biên tập). Như vậy, tôi sẽ tiếp tục làm báo và cũng tiếp tục làm Tổng Biên tập". Ông cũng cam kết "sẽ nỗ lực góp phần đưa những tinh hoa văn hóa của Việt Nam ra thế giới, đặc biệt là ở thành phố Boston, cái nôi của văn hóa, khoa học, lịch sử và chính trị Mỹ".
Ông làm 2 công việc ở 2 Trường của Đại Học của Harvard: Học giả nghiên cứu về Báo Chí, Chính trị tại Trường Kennedy của Đại Học Harvard và Thành viên Hội đồng Cố Vấn toàn cầu của Trường Kinh doanh Harvard (Đại Học Harvard).Ngoài công việc tại Đại học Harvard, ông còn có một số việc như tổ chức Hòa nhạc Hòa giải và Yêu thương ở Boston ngày 10/8/2011, do dàn nhạc nhạc Giao hưởng mới biểu diễn, tại địa điểm rất trang trọng và được đón nhận nồng nhiệt với hơn 2000 người tham dự.
Sau buổi Hoà nhạc này, Quỹ Văn hóa Boston đã quyết định sự kiện sẽ được tổ chức hàng năm vào mùa Hè ở Boston. Và ông Nguyễn Anh Tuấn cũng được mời làm Uỷ viên Hội đồng quản trị Quỹ Văn hóa lớn của Boston có tên là Free For All Concert Fund. Quỹ này do các nhân vật nổi tiếng của Boston sáng lập và lãnh đạo, trong đó có Michael Dukakis, cựu thống đốc bang Massachusetts - ứng cử viên Tổng thống Mỹ năm 1988.
Hội đồng quản trị Quỹ có 8 người, ông Tuấn được mời là thành viên thứ 9, đại diện cho hơn 500.000 người nước ngoài đến Học tập, nghiên cứu và làm việc ở Boston.
Ông Nguyễn Anh Tuấn cũng được mời làm Diễn giả của Hội nghị hàng năm của Club de Madrid, nơi quy tụ các cựu chính khách thế giới như Bill Clinton, Jimmy Carter (Mỹ), Gorbachev (Nga), Jospin (Pháp)... Tại hội nghị Club de Madrid tổ chức vào 2 ngày 8 và 9/11/2011 tại New York, bài trình bày của ông Tuấn về xu hướng truyền thông mới đã được hoan nghênh.
Ông tiết lộ thêm: "Môi trường mới, công việc mới rất phù hợp và là những việc mình yêu thích. Được phát huy khả năng sáng tạo của mình, được làm việc ở môi trường đỉnh cao về khoa học, văn hóa, truyền thông".
Ông tâm sự: "Có vị thế để tham gia các diễn đàn, các hội nghị lớn của thế giới, được làm diễn giả và báo cáo của mình được hoan nghênh... thì đó như là một giấc mơ".
Ông Nguyễn Anh Tuấn rời VietNamNet vào đầu tháng 3/2011 và nhận lời mời làm công tác nghiên cứu tại Trung tâm báo chí chính trị và chính sách công, thuộc Đại học Havard, Mỹ. Ông Nguyễn Anh Tuấn đã từng có thời gian theo học tại Đại học Harvard và là cố vấn của Trường kinh doanh Harvard từ năm 2008 |
Đ. Khanh
(Theo VOV online)

“Làm báo như là làm xiếc ấy”
Submitted by nlphuong on Wed, 18/01/2012 - 06:28"Làm báo như là làm xiếc ấy, đi trên dây nhưng đừng để ngã".
Báo Đại Đoàn kết đã 70 năm tuổi. Trong làng báo chí cách mạng Việt Nam, không nhiều tờ báo có bề dày truyền thống như thế. Truyền thống ấy được dựng xây, vun đắp bởi các thế hệ những người làm báo Đại Đoàn kết, kể từ khi báo Cứu Quốc, cái tên Tô Hoài xuất hiện một cách trang trọng trong lòng bạn đọc. Và như ông tâm sự: Những người làm báo Cứu Quốc là quãng thời gian rất đáng nhớ trong quộc đời tôi.
![]() |
Tô Hoài ở tuổi 92 vẫn vô cùng minh mẫn và lịch lãm (Ảnh: sgtt) |
Làm báo thời chiến tranh - hiểm nguy không chỉ do bom đạn
Ngồi đối diện với tôi là một ông già Tây Bắc. Không hỏi, nhưng tôi biết nhà văn Tô Hoài đã cố tình chọn bộ trang phục này bởi tôi đặt trước với ông một cuộc trò chuyện về những ngày làm báo Cứu Quốc. Bộ trang phục khiến tôi nhận ra, Tô Hoài ở tuổi 92 vẫn vô cùng lịch lãm, luôn trân trọng độc giả cũng như người đối diện. Ông bảo “Già rồi, nhiều thứ đã quên, nhưng những ngày làm báo Cứu Quốc thì rất nhớ”.
Ánh mắt lấp lánh, nhà văn Tô Hoài trải lòng theo ký ức xa xưa. Ký ức miên man trong màu trắng hoa mơ. Ký ức dữ dội và bình yên trong những ngày làm báo ở Cứu Quốc. Người ta bảo mọi thứ có thể thay đổi, chỉ ký ức là không đổi thay. Với Tô Hoài, những ngày làm báo Cứu Quốc là một phần rất quan trọng trong cuộc đời ông. Tham gia Việt Minh, hoạt động trong tổ chức Văn hóa Cứu quốc, với tài năng của mình, ông trở thành người của báo Cứu Quốc như một lẽ đương nhiên. Tại báo Cứu Quốc, bản lĩnh cách mạng của nhà văn có thêm điều kiện tôi rèn khi ông được đứng trong hàng ngũ của Đảng. 25 tuổi, sục sôi khí thế cách mạng với nhiều hoài bão, khát khao, ông trở thành chủ nhiệm báo Cứu Quốc Việt Bắc. Tạm biệt Hà Nội, với biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, rời xa những con phố thân thương, Tô Hoài lên Tây Bắc. Từ đây, những bài báo của tác giả Nông Văn Tư (bút danh của Tô Hoài) xuất hiện đều đặn. Thời kỳ đầu, những người làm báo Cứu Quốc sống cùng với bà con người Tày ở chân núi Phia Bióoc. Tuy nhiên, từ đó ra tới đường bộ cũng chỉ 2km. Địch phá dữ dội, không đảm bảo cho việc ra báo. “Chúng tôi cần tìm một nơi an toàn, không chỉ cho tính mạng của mình, mà quan trọng là phải bảo vệ được máy móc để làm báo. Lúc đó máy móc thậm chí còn được những người làm báo Cứu Quốc bảo vệ kỹ hơn cả tính mạng của mình”. Đang trải lòng theo dòng ký ức bất chợt nhà văn dừng lại, hỏi tôi “Có bao giờ những người làm báo Đại Đoàn Kết (tiền thân của báo Cứu Quốc) biết rằng: Làm báo giữa thời chiến tranh, hiểm nguy do bom đạn là tất yếu, nhưng, còn một thứ hiểm nguy nữa, đó là chúng tôi phải lựa chọn những nơi mà địch không để ý, không tới được để đặt địa điểm sản xuất báo. Nơi đó, tiêu chí là càng sâu, càng xa càng tốt. Chân chúng tôi đã tứa máu trên những đỉnh núi toàn cỏ tranh. Và, nói một cách văn hoa thì… máu đã đổ không phải do bom đạn”. Tôi cúi đầu, lặng im, cảm thấy thực sự bối rối. Cứu Quốc là truyền thống hào hùng của Báo Đại Đoàn Kết. Những người làm báo Đại Đoàn Kết luôn tâm niệm: Sống và làm việc sao cho xứng đáng với truyền thống của các thế hệ cha anh. Tuy nhiên, trước câu hỏi của nhà văn Tô Hoài, tôi bỗng thấy mình vẫn còn thiển cận lắm. Lâu nay, trong tâm trí của tôi, làm báo thời chiến, có hiểm nguy chỉ là do bom đạn.
Không biết vì bộ dạng tồi tệ của tôi, hay vì bản chất của nhà văn Tô Hoài là nhân hậu, nên ông cười xòa: Nói thì nói vậy, chứ mỗi thời kỳ có những đặc điểm khác nhau. Chúng tôi có cái khó của chúng tôi, và các bạn cũng có những khó khăn của người làm báo thời hiện đại.
Làm báo là phải trân trọng độc giả
Phút chốc, cuộc trò chuyện của chúng tôi chuyển sang chủ đề về nghề báo. Nhà văn Tô Hoài bảo rằng, bản lĩnh của người làm báo là giữ vững ngòi bút của mình. Làm báo như là làm xiếc ấy, đi trên dây nhưng đừng để ngã. “Thực thà mà nói, những ngày làm báo Cứu Quốc là những ngày vô cùng thanh nhã. Hiểm nguy nhiều nhưng thanh nhã bao nhiêu. Để tránh bom đạn của kẻ thù, chúng tôi di chuyển lên đỉnh núi Phia Bióoc. Ở đây, báo Cứu Quốc Việt Bắc ra hàng ngày, phát hành tại 3 tỉnh Cao Bằng, Bắc Cạn, Lạng Sơn. Sống giữa cái tình của người Dao, chúng tôi viết tin, bài phục vụ cách mạng. Còn sau này, tôi chuyển sang làm văn nghệ nhưng vẫn làm Tổng Biên tập một tờ báo khác (tờ Người Hà Nội - PV), và càng thấm thía những khó khăn của người làm báo thời hiện đại”. Gặng hỏi về những sự cố trong quá trình làm báo thời hiện đại, nhà văn cười “Quên tiệt cả rồi”. Thế đấy, ở tuổi 92, với Tô Hoài, những chuyện không hay thường ít được ông xếp vào ngăn ký ức. Có phải vì thế mà nhiều đồng nghiệp của tôi gặp ông về đều có chung nhận xét: Nói chuyện cùng Tô Hoài, thấy cuộc sống đáng yêu hơn rất nhiều.
Với Tô Hoài, những người làm báo Cứu Quốc đã cho ông nhiều trải nghiệm. Trải nghiệm để viết văn, làm báo và đặc biệt, trải nghiệm để biết nâng niu, trân trọng con người. “Thời chiến tranh, cuộc sống và cái chết chỉ cách nhau gang tấc. Thương yêu còn chẳng đủ, nói gì tới ghét bỏ nhau”. Phương châm sống ấy đã theo nhà văn trong suốt các thời kỳ đảm nhiệm những cương vị trong làng văn, làng báo. Có lẽ vì thế mà rất nhiều đồng nghiệp nói, viết về ông với sự trân trọng vô cùng. Nhà văn Lê Hoài Nam từng kể cho tôi nghe về cái ơn của ông đối với nhà văn Tô Hoài. Đó là khi Lê Hoài Nam còn làm Phó Chủ tịch Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Nam Hà, kiêm Tổng biên tập Tạp chí Văn Nhân, có duyệt đăng truyện ngắn “Con đường An Lạc” của Kim Sa Trung kể về những nghịch cảnh có nguy cơ biến con đường với mục đích ban đầu vô cùng đẹp đẽ trở thành một con đường kỳ quái, chất chứa những ổ mối, ung nhọt, bi hài… Ngay sau đó, ở Nam Hà nảy ra những cuộc tranh luận nảy lửa, không mang tính xây dựng. Một hội nghị xử lý tác giả truyện ngắn cùng với người duyệt đăng được ấn định. Trong lúc hoạn nạn, nhà văn Lê Hoài Nam nghĩ tới Tô Hoài dù mới gặp ông duy nhất một lần. Lê Hoài Nam viết thư kể về tai nạn mình mắc phải, kèm theo cuốn tạp chí đăng truyện ngắn “Con đường An Lạc” gửi tới nhà văn Tô Hoài. Theo lời nhà văn Lê Hoài Nam, tại cuộc họp kia, ông và tác giả truyện ngắn “xác xơ trong những lời giông bão”. Và người ta quyết định bỏ phiếu để kỷ luật 2 người. Trước khi “nghị án”, nhà văn Lê Hoài Nam xin phép có ý kiến. Ông đưa ra tờ báo Người Hà Nội, cũng có đăng truyện ngắn “Con đường An Lạc”. Mọi người ngỡ ngàng. Chẳng lẽ một truyện ngắn đăng ở tạp chí của Nam Hà thì “đắc tội”, còn đăng ở tờ báo của Hà Nội thì không? Và bởi thế, cuộc bỏ phiếu đã được hủy. Nhà văn Lê Hoài Nam cùng Kim Sa Trung “thoát hiểm” nhờ cách cứu nguy ngoạn mục của Tô Hoài. Khi tôi hỏi Tô Hoài về việc này, lúc đầu ông lắc đầu không nhớ, nhưng sau cũng nhớ ra và mỉm cười: Anh em làm văn nghệ cả. Mình làm được gì giúp họ thì làm thôi. Tô Hoài là vậy. Ông luôn có cái nhìn nhẹ nhàng khi giải quyết các vấn đề. “Trí nhớ của con người có giới hạn. Nhớ cái này phải quên cái khác. Những người làm báo Cứu Quốc thì tôi luôn nhớ, còn trong cuộc sống, giúp nhau là lẽ thường tình, có gì đáng để nhớ đâu”. Và mới đây, khi văn đàn xôn xao chuyện một nhà văn trẻ viết tiểu thuyết “Tân dế mèn phiêu lưu ký”, theo lẽ tự nhiên, tôi tự hỏi lòng mình “Liệu Tân dế mèn phiêu lưu ký làm thế nào để vượt qua được Dế mèn phiêu lưu ký”. Gặp nhà văn Tô Hoài, tôi có hỏi về việc này, ông mỉm cười bảo: “Phải khuyến khích lớp trẻ chứ. Cậu ấy đã đến đây, đưa tôi tác phẩm. Tôi đã đọc hết và sẽ gửi cho nhà xuất bản Kim Đồng để các anh chị ấy xem có in được không”. Ấy thế nhưng khi tôi hỏi tên nhà văn trẻ kia là gì, ông cũng không nhớ “Cậu gì ở Tây Nguyên ấy mà”. Cái tình của Tô Hoài là thế. Bất cứ ai dẫu rằng chưa từng quen biết, nếu cần mà tìm đến ông cũng sẽ được nâng đỡ, trân trọng. Xong việc rồi, chưa chắc ông đã nhớ mình từng giúp người ta.
Khi tôi đề nghị “Bác cười đi cho cháu chụp kiểu ảnh”, ông vội vàng chỉnh sửa mũ, áo. Trong ống kính máy ảnh của tôi, một ông già Tây Bắc đang mỉm cười “92 tuổi rồi, may mà tôi vẫn còn răng nhé, chứ không, vào ảnh lên báo chắc xấu, nhỉ”. Thế mới biết, Tô Hoài luôn gìn giữ hình ảnh của mình, bởi thế ông, làm báo là phải luôn trân trọng độc giả.
Phạm Hằng
Đại Đoàn Kết

Về nghề báo - Từ những điều nhỏ bé và chân thật
Submitted by nlphuong on Mon, 16/01/2012 - 09:19(ICTPress) - Trong nghề báo, tuổi trẻ không phải là thế mạnh tối thượng. Sự thông minh và xông xáo là những ưu điểm đáng kể, nhưng kinh nghiệm và kiến thức mới là giá trị quyết định. Nghề báo là nghề “gừng càng già càng cay”…
(ICTPress) - Trong nghề báo, tuổi trẻ không phải là thế mạnh tối thượng. Sự thông minh và xông xáo là những ưu điểm đáng kể, nhưng kinh nghiệm và kiến thức mới là giá trị quyết định. Nghề báo là nghề “gừng càng già càng cay”…
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi vừa nhận được điện thoại của em, báo tin em đã đăng ký thi vào Khoa báo chí năm nay. Nhưng em vẫn đang băn khoăn không biết mình có đủ bản lĩnh để theo nghề báo hay không, một nghề mà em nói rằng “rất cao quý”. Em muốn “thỉnh giáo” tôi thêm vài thông tin về nghề báo để đi đến quyết định cuối cùng. Tôi nghe giọng nói sôi nổi của em, và mỉm cười một mình. Vì em đã yêu cầu, bạn nhỏ, tôi sẽ nói em nghe về nghề báo. Có thể nó không giống điều em thấy, hoặc những điều em sẽ được học ở trường, nhưng đó là những gì tôi nghĩ, sau bấy nhiêu năm làm công việc này.
1. Nghề báo trước hết là một nghề. Tôi không ưa dùng từ “cao quý” cho một nghề nào đó, nếu như em cũng đồng ý với tôi rằng mọi nghề nghiệp lương thiện đều cao quý như nhau. Như mọi nghề nghiệp khác mà em biết, ta kiếm sống bằng công việc đó. Nghề báo nuôi sống ta bằng lương và nhuận bút. Và cũng như mọi nghề nghiệp khác, ta phải làm công việc của mình với tất cả năng lực và trách nhiệm để không hổ thẹn với đồng lương nhận được.
Vì sao tôi nhắc đến nhuận bút trước hết. Bởi vì việc chúng ta được trả tiền cho những gì ta viết sẽ khiến ta tỉnh táo, và không cho rằng mình đang làm một công việc cao quý hơn nhiều nghề khác trong xã hội. Và vì niềm vui mỗi khi lãnh nhuận bút cho một bài báo là niềm vui không bao giờ cũ. Từ một cái tin nhỏ đầu tiên cho đến bài báo cuối đời, khi niềm vui đó còn tồn tại nghĩa là em còn tự hào vì mình nhận được thành quả xứng đáng từ công sức của chính mình. Một người làm báo chính trực luôn trân trọng từng đồng nhuận bút bởi đó sẽ là nguồn thu nhập duy nhất nếu anh ta quyết dành cả đời mình chỉ để làm báo.
2. Khi ta đặt nghề báo trong tương quan bình đẳng với nghề khác, ta sẽ đặt bản thân người viết báo bình đẳng với nhận xét của mình. Quan tòa có thể đứng cao hơn để tra hỏi hay phán xét bị cáo, nhưng chúng ta đứng trước quan tòa và bị cáo để phỏng vấn họ với một tư thế như nhau, sự tôn trọng như nhau. Đó cũng sẽ là tư thế trước chính trị gia, nghệ sỹ cho đến người công nhân quét đường. Người giàu, người nghèo, người thành công hay người thất bại. Em không yêu hay ghét hết thảy các nhân vật như nhau, nhưng em phải đối xử với họ như nhau: tôn trọng và không mặc cảm. Khiếp hãi hay khinh thường không nên là tác phong của một nhà báo.
3. Trong nghề báo, tuổi trẻ không phải là thế mạnh tối thượng. Sự thông minh và xông xáo là những ưu điểm đáng kể, nhưng kinh nghiệm và kiến thức mới là giá trị quyết định. Nghề báo là nghề “gừng càng già càng cay”… Chúng ta xuất thân không phải là những người thông thái, nhưng lại phải biết về nhiều lĩnh vực, đó là do ta phải học liên tục. Và cách học tuyệt vời nhất quyết định sự hấp dẫn của nhà báo, là ta có cơ hội học trực tiếp từ những người am hiểu nhất về vấn đề đó, bên cạnh sách báo. Ta học cái nhìn kinh tế vĩ mô từ một nhà kinh tế học, ta học về cách điều hành một công ty từ số 0 qua một giám đốc thành công, học về nhạc lý và thị hiếu âm nhạc từ một nhạc sỹ, học về công nghệ lăng xê của một ông bầu… Không hiểu về điều mình viết không chỉ là một sai lầm, mà còn là sự thiếu trách nhiệm. Chúng ta học để biết, và biết thì mới viết. Càng làm nghề lâu thì ta càng học được nhiều. Khi quay nhìn lại, tôi nhận ra rằng mỗi đối tượng tôi gặp trong nghề báo đều đã dạy cho tôi điều gì đó hữu ích. Và như vậy, chúng ta là người có nhiều thấy hơn bất cứ ai.
4. Tôi ưa thích nghề báo bắt đầu từ những tin vắn quốc tế, ký tên AP, AFP, Reuter… Và cho đến giờ tôi vẫn yêu thích chúng. Những tin vắn, không có tên phóng viên nào được ký, thay vào đó là tên hãng tin. Đối với tôi, nó thể hiện toàn bộ nghề báo: Cả một bộ máy khổng lồ để đưa đến cho ta dòng tin 50 từ đó. Khi em nói mình muốn làm báo, thông thường điều đó có nghĩa là em sẽ làm người viết, một phóng viên ký tên dưới bài được đăng. Hãy nghĩ đến bộ máy sau đó: người dịch, người biên tập, thư ký tòa soạn, người trình bày, tổng biên tập, người đọc morasse, người thủ quỹ phát nhuận bút, người phát hành và bán báo, và… người đọc. Một bộ máy khổng lồ nhiều khi bị lãng quên.
5. Nghề báo trong tim tôi gói trọn trong một chữ TIN. TIN - là thông tin - thứ chúng ta phải cung cấp. TIN - là lòng tin - thứ chúng ta phải đạt được. Nếu không có thông tin, không thể đòi hỏi lòng tin. Nếu không có lòng tin, thông tin chỉ là trò hề vô nghĩa. Để có được hai thứ đó, phải bắt đầu từ sự thật, và vì sự thật.
Nghề báo xét cho cùng không mang đến cho chúng ta thứ quyền lực nào ngoài quyền được đòi hỏi tìm đến tận cùng sự thật. Cũng như đối với nhiều người làm báo khác, sự thật có sức quyến rũ ghê gớm đối với tôi. Sự thật, để có được nó, người ta có thể phải trải qua rất nhiều thứ. Có thể là chuyến đi dài, những cuộc phỏng vấn đeo đuổi hàng tuần. Có thể là khổ ải, nhục nhằn, mất mát. Có thể là trung thành hay phản bội. Là sức lực, trí tuệ, lòng dũng cảm. Là mồ hôi, máu. Là cận kề chiến tranh, thảm họa, tù đày. Là cái chết… Có thể là tất cả những cái đó gộp lại.
Sự thật, chính là lý do khiến nhiều nhà báo mất mạng ở chiến trường. Sự thật, là nguyên nhân sâu xa khiến nghề báo luôn được xếp vào những nghề nguy hiểm.
Để CÓ được sự thật, người làm báo phải chính trực và biết hoài nghi. Để NÓI được sự thật, tờ báo phải chính trực và có dũng khí.
Nhưng, em sẽ hỏi, rằng sự thật là gì? Sự thật, đôi khi là điều không thể dễ nắm bắt. Sự thật, đôi khi nằm giữa hai bản báo cáo của hai phe thắng bại. Sự thật, đôi khi là ranh giới mờ ảo mong manh. Và sự thật rất nhiều lúc là thứ vẫn đang được tìm kiếm chứ không phải đã được khẳng định. Người tìm kiếm nó không phải bao giờ cũng gặp được nó.
Nhưng dù thế nào, thì nghề báo cũng phải khởi đầu từ niềm khao khát đạt đến sự thật. Từ niềm tin sâu sắc vào điều đúng đắn. Ngày mà ta thấy thanh thản trước một điều không tốt, đó cũng là ngày ta bôi vết đen đầu tiên lên nhân cách của chính mình.
6. Dù sao tôi vẫn nghĩ nghề báo không phải là một nghề khó. Không có gì bảo đảm là ta sẽ viết được những điều lớn lao, nhưng chắc chắn ta luôn có thể làm được điều tối thiểu là viết một cách chân thật. Viết thì dễ hơn là nói, nói thì dễ hơn là tin, và tất nhiên, tin thì dễ hơn là sống vì những điều tốt đẹp.
Bởi thế nếu ta chưa thể viết được những điều vĩ đại và chân thật, thì ít nhất ta cũng phải viết được những điều bé nhỏ và chân thật.
Hãy bắt đầu từ đó.
Phạm Lữ Ân
Trích từ "Nếu biết trăm năm là hữu hạn"

Phụ nữ sẽ cứu nguy cho báo ngày?
Submitted by nadung on Fri, 13/01/2012 - 17:21Từ khoảng 40 năm nay, tại Pháp, người ta nói nhiều đến sự khủng hoảng của báo chí. Để cứu lấy các nhật báo "toàn quốc", có giải pháp được đưa ra là nên tìm cách thu hút các nữ độc giả...
Để cứu lấy các nhật báo "toàn quốc", có giải pháp được đưa ra là nên tìm cách thu hút các nữ độc giả...
Từ khoảng 40 năm nay, tại Pháp, người ta nói nhiều đến sự khủng hoảng của báo chí. Nhưng thực tế cho thấy, chỉ có nhật báo phát hành toàn quốc (quotidien national) mới lao đao, chứ hầu hết nhật báo vùng (quotidien régional) hay báo chuyên ngành và nhất là tuần báo đều không gặp khó khăn đáng kể. Để cứu lấy các nhật báo "toàn quốc", có giải pháp được đưa ra là nên tìm cách thu hút các nữ độc giả...
![]() |
Bất chấp những nỗ lực quảng cáo hết sức ấn tượng, từ ngày 14-12-2011, tờ báo ngày France Soir chỉ còn xuất hiện trên mạng. |
Hiện tình báo ngày ở Pháp
Dựa trên các thống kê do tờ Info-Médias cung cấp (đặc biệt trong số 14, tháng 8-2008), nhìn chung báo ngày của Pháp thua xa các nước phát triển khác. Năm 2007, Pháp chỉ có 85 nhật báo (trong khi Đức có đến 386 tờ), số bản phát hành chỉ đạt 167 bản/1.000 dân, tức chỉ bằng một phần tư so với Nhật, đến 664 bản!
Do quá tốn kém về in ấn (40% giá thành) và phân phối (36%), giá báo ngày của Pháp bình quân đắt gấp ba lần so với Mỹ!
Năm 2010, ở Paris chỉ có ba nhật báo vượt 300.000 bản là Le Parisien (470.000 bản), Le Figaro (330.000 bản) và Le Monde (319.000 bản). Những con số phát hành trên thua xa nhật báo vùng Ouest-France có số lượng đến 768.000 bản. Chiếm một phần tư thị trường báo ngày, chín nhật báo xuất bản ở thủ đô Paris chỉ thu được 362 triệu euro tiền quảng cáo, tức thấp hơn rất nhiều so với 76 nhật báo vùng (1,08 tỉ euro), các đài truyền thanh (807 triệu euro) và nhất là truyền hình (3,4 tỉ euro). Ở Pháp, tiền thu được từ quảng cáo chỉ chiếm 41,6% doanh thu của các nhật báo, quá thấp so với Mỹ, đến 87,7%!
Tỷ lệ đọc báo của người Pháp ngày càng giảm: từ 77% năm 1977 xuống 43% năm 1988, rồi 36% năm 1997. Năm 2007, bình quân mỗi ngày một người Pháp dành ra 25 phút để đọc sách - báo, 2 tiếng rưỡi để nghe đài và 3 tiếng 20 phút để xem truyền hình. Nếu cho đến những năm 1990, các nhật báo chủ yếu bị các đài phát thanh và truyền hình cạnh tranh, thì từ khoảng mười năm nay lại có thêm nhiều đối thủ từ trên mạng và các nhật báo miễn phí như 20 minutes (700.000 bản), Metro (600.000 bản), Direct Soir (500.000 bản)...
Sự kiện tờ France Soir chỉ còn xuất hiện trên mạng từ ngày 14-12-2011 trở đi là một dẫn chứng thuyết phục cho hiện tượng suy yếu nói trên nếu biết rằng vào thời hoàng kim (1956-1958), tờ báo này bán được đến hơn 1,5 triệu bản. Nhưng từ đầu những năm 1960 trở đi số phát hành ngày càng giảm, đến mức "chết đi sống lại" mấy lần!
Làm sao để thu hút nữ độc giả?
Theo bà Sylvie Debras, trong bài "Des journaux et des femmes" (Communications, n° 122), năm 1997 chỉ có 9% phụ nữ đọc báo ngày toàn quốc, tức xấp xỉ một nửa so với độc giả nam (17%). Trong khi đó, tỷ lệ đọc báo địa phương của phụ nữ là 35%, nam 41%. Thế mà, theo Olivier Donnat, trong cuốn Les Pratiques culturelles françaises (Các thực tiễn văn hóa của người Pháp, 1998), phụ nữ Pháp đọc sách nhiều hơn đàn ông Pháp: trong bốn phụ nữ, chỉ có một người không bao giờ đọc sách, nhưng với các "đấng mày râu" lại có đến hai trong ba người!
Mặt khác, 45% phụ nữ Pháp vẫn thường đọc một tuần báo dành cho phụ nữ, nên loại báo này rất phát triển ở Pháp. Điển hình là tờ Femme Actuelle hiện có số phát hành đến 1,1 triệu bản, vượt xa các tuần báo Pháp nổi tiếng như Paris-Match (688.000 bản), Le Nouvel Observateur (534.000 bản), L'Express (534.000 bản)...
Sylvie Debras cho rằng, sở dĩ phụ nữ ít đọc báo ngày toàn quốc, chủ yếu do chúng được viết cho... đàn ông đọc, với góc nhìn và quan niệm của đàn ông, từ cách chọn tin tức, nội dung bài vở... cho đến cách viết. Trong khi đó, ngược lại, các báo dành cho phụ nữ nói nhiều về họ, nói với họ và theo quan điểm của họ. Theo bà, nói chung tất cả các nhật báo đều tập trung vào nam giới (masculino-centré), phải chăng vì hầu hết đều do đàn ông lãnh đạo? Nhận xét này, trong chừng mực nào đó, cũng có giá trị tham khảo cho các loại báo khác, trừ các báo dành cho phụ nữ.
Theo điều tra năm 2006 của Hiệp hội các nhà báo nữ Pháp (AFJ), 83% các chuyên gia hay phát ngôn nhân được báo chí Pháp phỏng vấn đều là đàn ông, tức cao hơn bình quân thế giới và châu Âu (đều 79%). Năm năm sau, cũng không thay đổi gì hơn, trong báo cáo do hai bà Michelle Reiser và Brigitte Grésy trình bày vào đầu tháng 12-2011 vừa qua cũng cho thấy, chỉ có 18% các chuyên gia và người phát ngôn được các phương tiện truyền thông trích dẫn là phụ nữ.
Jim Chisholm, nhà tư vấn quốc tế về truyền thông, nhận thấy từ đầu những năm 2000 những tờ báo vượt qua được khủng hoảng là do chinh phục thành công độc giả nữ (năm 2010, độc giả nữ của tờ Le Monde chẳng hạn, chiếm 41%). Vì 80% các quyết định chi tiêu trong gia đình là do phụ nữ, nên Jim Chisholm đi đến kết luận "đối với các phương tiện truyền thông nói chung và đối với báo chí nói riêng, hướng đến phụ nữ là biện pháp sống còn" về phát hành cũng như về quảng cáo. Thế mà, dựa trên các thông tin mà ông tập hợp được, ở Mỹ trong số những người có trách nhiệm biên tập của báo chí Mỹ, chỉ có 16% là phụ nữ. Và trong danh sách 300 tổng biên tập và chủ báo ở Mỹ chỉ có 12 người là nữ!
Nguyễn Trọng Nghĩa
(Theo TBKTSG)

5 năm Báo Tổ quốc và ra mắt giao diện mới
Submitted by nlphuong on Thu, 12/01/2012 - 18:12(ICTPress) - Các chuyên mục chính trị, kinh tế, quốc tế sẽ được nhấn mạnh như những mảng lớn của bản giao diện mới của báo Tổ quốc (www.toquoc.vn).
(ICTPress) - Các chuyên mục chính trị, kinh tế, quốc tế sẽ được nhấn mạnh như những mảng lớn của bản giao diện mới của báo Tổ quốc (www.toquoc.vn).
![]() |
Giao diện mới của báo Tổ quốc |
Chuyên mục văn hóa, du lịch, thể thao được coi trọng như một diễn đàn để tuyên truyền về ngành và công việc quản lý của Bộ đa ngành về Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Với tiêu chí này, Báo điện tử Tổ Quốc kỳ vọng đáp ứng tốt hơn nữa các nhiệm vụ và mệnh lệnh chính trị, góp phần vào sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước, xứng đáng là một diện mạo truyền thông hữu ích và hiệu quả cho xã hội, xứng đáng với tên gọi Tổ Quốc.
Việc ra mắt giao diện mới nhân dịp kỷ niệm 5 năm Báo Tổ quốc chiều nay 12/1 được Báo Tổ quốc cho biết là để nâng cao hơn nữa hiệu quả tuyên truyền và vai trò của Báo. Nhân dịp này báo sẽ mở thêm một số chuyên mục mới, tạo điểm nhấn đối với những nội dung quan trọng và cơ bản, giúp cho người đọc tiếp cận thông tin thuận tiện, nhanh chóng và dễ dàng hơn so với phiên bản cũ.
Ông Mai Linh, Giám đốc Trung tâm Công nghệ thông tin, Tổng Biên tập Báo Điện tử Tổ Quốc cho biết “5 năm trôi qua, Báo Điện tử Tổ Quốc ngày càng phát triển và đủ sức thực hiện nội dung trên nhiều chuyên mục: Chính trị, kinh tế, quốc tế, văn hóa, giáo dục, y tế, thể thao và du lịch với tần suất cập nhật 3 lần một ngày, hàm lượng nội dung phong phú, kịp thời, mới mẻ, năng động”.
“Với tên Tổ Quốc, báo không chủ trương câu khách với những tin tức, bài vở phản ánh cái xấu, mô tả tội ác, kích thích tò mò. Báo luôn đi đúng tôn chỉ mục đích theo quy định của giấy phép và định hướng tuyên truyền của Đảng và Nhà nước. Nâng cao dân trí, phản ánh cái mới, cái tốt là mục đích tối thượng của Báo”, ông Linh khẳng định.
Phát biểu tại lễ kỷ niệm 5 năm Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh đề nghị “Báo Điện tử Tổ Quốc là tiếng nói của Bộ Văn hóa, Thể Thao và Du lịch, phản ánh sinh động đời sống kinh tế, chính trị, xã hội, đời sống nhân dân tới không chỉ độc giả trong nước mà cả kiều bào ta ở nước ngoài. Thông tin phải chắt lọc, kỹ lưỡng với cả tiếng Việt và tiếng Anh. Đặc biệt, ngoài kinh tế, xã hội, phải tuyên truyền đậm nét văn hóa, bản sắc văn hóa Việt Nam bên cạnh thông tin thể thao, du lịch”.
Sau 5 năm hoạt động, đến nay số lượng truy cập đã tăng rõ rệt, tới thời điểm hiện tại đạt hơn 90.000 lượt truy cập/tuần.
Ngọc Thành

Vụ cưỡng chế đất ở Tiên Lãng: Phóng viên bị đe "đánh chết"
Submitted by nlphuong on Wed, 11/01/2012 - 20:00Một đối tượng tên Khương, phóng xe quệt vào một phóng viên. Buông những lời rất chợ búa, đối tượng này gọi thêm “đồng nghiệp”, rồi lao vào giật máy ảnh của một phóng viên, đe đánh chết.
Một đối tượng tên Khương, phóng xe quệt vào một phóng viên. Buông những lời rất chợ búa, đối tượng này gọi thêm “đồng nghiệp”, rồi lao vào giật máy ảnh của một phóng viên, đe đánh chết.
Khoảng 12h ngày 10.1, sau thất hẹn của ông Lê Văn Hiền - Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng xung quanh vụ việc cưỡng chế đất nuôi trồng thủy sản của ông Đoàn Văn Vươn, phóng viên một số báo đã xuống khu đầm này tại khu đê Cống Rộc, xã Vinh để ghi hình, thu thập thêm thông tin.
Khi còn ở trên đê, một số phóng viên lấy máy ảnh ra ghi hình. Được một lúc bất ngờ xuất hiện một người đi từ trong khu đầm ra xưng là Vũ Hồng Lâm, SN 1970 - Công an viên xã Vinh Quang, và yêu cầu các phóng viên không được ghi hình khi chưa được sự cho phép của ông Lê Văn Hiền - Chủ tịch UBND huyện, vì ông Hiền có chỉ thị bằng văn bản về việc này.
![]() |
Đối tượng tên Khương đe đánh và giật máy ảnh của phóng viên |
Tiếp đó, một đối tượng tên Khương, phóng xe lên, quệt vào một phóng viên. Vừa dừng xe lại đối tượng này cũng yêu cầu phóng viên không được ghi hình khi chưa có lệnh của chủ tịch. Buông những lời rất chợ búa, đối tượng này gọi thêm “đồng nghiệp”, rồi lao vào giật máy ảnh của một phóng viên, đe đánh chết.
“Nếu trên huyện nhất trí, có ông Liêm, có giấy ông Hiền đưa giấy xuống đây, cho quay thoải mái” – một đối tượng hùng hổ nói.
Theo một đối tượng khác, họ được giao cho trông coi ở đây, và “Nếu phóng viên, nhà báo nào có đầy đủ các thủ tục (thủ tục xin trên huyện) sẽ cho xuống làm việc đàng hoàng”.
Cuối cùng, không lấy được máy ảnh của phóng viên, cùng với sự can ngăn của nhiều người, các đối tượng này mới chịu thôi. Tuy nhiên, chúng nhất quyết không để phóng viên vào khu đầm vừa cưỡng chế.
Sau sự việc trên, NTNN đã liên lạc với ông Ngô Ngọc Khánh - Chánh văn phòng UBND huyện Tiên Lãng để thẩm định sự việc. Ông Khánh đã không phủ nhận toàn bộ sự việc và nói: “…Người ta nói như thế mình cũng phải lưu ý là khi làm cái gì thì làm cũng phải có ý kiến của chính quyền địa phương một chút…”.
NTNN
Dân Việt

Trên 100 tờ báo Italia có nguy cơ đóng cửa
Submitted by nadung on Thu, 05/01/2012 - 11:25Trên 100 tờ báo ở Italia đang có nguy cơ bị đóng cửa trong năm 2012 do những cắt giảm trợ cấp của chính phủ nước này.
Trên 100 tờ báo ở Italia đang có nguy cơ bị đóng cửa trong năm 2012 do những cắt giảm trợ cấp của chính phủ nước này.
![]() |
Tờ Liberazione có nguy cơ phải đóng cửa. Ảnh: Internet. |
Trong số các tờ báo nói trên có một số tờ báo lớn thuộc cánh tả như tờ Liberazione, L'Unita, Il Manifesto cùng với nhật báo hàng ngày Avvenire của Giáo hội Thiên chúa giáo. Trong khi đó, hầu hết các báo có nguy cơ đóng cửa còn lại là báo địa phương.
Theo Thời báo Tài chính của Anh, chính phủ của cựu Thủ tướng Silvio Berlusconi đã cắt giảm trợ cấp đối với các báo ở Italia, từ mức 170 triệu euro xuống còn 53 triệu euro mỗi năm. Quyết định này đã được chính quyền của tân Thủ tướng Mario Monti xác nhận.
Trợ cấp cho các báo in ở Italia, một ngành đang mất dần số lượng độc giả hiện được coi là hành động lãng phí và lạm dụng tiền thuế của người dân.
Trong khi đó, những tờ báo chủ đạo như Corriere della Sera và La Repubblica sẽ tiếp tục được hưởng lợi nhờ các khoản trợ cấp gián tiếp của chính phủ, chẳng hạn như được miễn thuế giá trị gia tăng (VAT) đối với số báo bán cho những người đặt mua dài hạn và được giảm phí chuyển phát báo qua đường bưu điện.
Ngự Bình
(Theo TTXVN)

Từ vụ PV Hoàng Khương bị bắt: "Nhập vai" đến đâu là an toàn?
Submitted by nadung on Mon, 02/01/2012 - 18:42Câu hỏi đặt ra là PV "nhập vai" như thế nào thì không phạm luật? Vì trên thực tế, để phản ánh việc khai thác vàng trái phép, đã có PV vào vai "phu" vàng, để phản ánh việc đánh bạc, đã nhập vai con bạc...
LTS: Chiều 2/1, Công an TP. HCM đã tống đạt quyết định khởi tố bị can và bắt tạm giam ông Nguyễn Văn Khương (bút danh Hoàng Khương, PV Báo Tuổi Trẻ) để điều tra, làm rõ hành vi "đưa hối lộ". Từ vụ việc này, chúng tôi xin dẫn lại bài viết dưới đây từ Báo Pháp luật & Xã hội để bạn đọc và các nhà báo có suy nghĩ thêm về thẩm quyền tác nghiệp của nhà báo.
Chống tiêu cực là sự nghiệp chung của toàn xã hội. Trong sự nghiệp chung đó, các phóng viên (PV) điều tra đã đóng góp một phần không nhỏ, đáng được ghi nhận. Hóa thân để điều tra là công việc thường xuyên của PV. Vụ việc nhà báo Hoàng Khương nhập vai chủ xe, đưa tiền cho một CSGT để chứng minh cán bộ này nhận hối lộ đang khiến dư luận rất quan tâm bởi sau hành vi này, PV Hoàng Khương đã bị khởi tố bị can, bắt tạm giam; trước đó đã bị đình chỉ công tác...
![]() |
PV Hoàng Khương (ngoài cùng bên phải) chuẩn bị về cơ quan điều tra vào chiều 2/1. Nguồn: Báo ANTĐ. |
Nội dung vụ việc
Ngày 5-7-2011, báo Tuổi trẻ TP HCM đã đăng bài "Đồng tiền xóa sạch hồ sơ" của tác giả Hoàng Khương. Nội dung bài báo phản ánh: Vào 23g15 ngày 23-6, xe ô tô đầu kéo do ông Võ Văn Thắng, lái xe thuê, cầm lái chạy trên đường Phan Đăng Lưu, đến giao lộ Đinh Tiên Hoàng thuộc địa bàn quận Bình Thạnh thì vượt sai quy định, gây tai nạn. Sau khi thương lượng đền bù với người bị va chạm xong, sáng 25-6, ông Trần Anh Tuấn, chủ xe đầu kéo cùng một người bạn là Tôn Thất Hòa đến gặp ông Huỳnh Minh Đức, nguyên cán bộ Đội CSGT trật tự - phản ứng nhanh, CA quận Bình Thạnh ở một quán cà phê gần khu vực vòng xuyến cầu Điện Biên Phủ để xin ông Đức không tạm giữ bằng lái của tài xế và cho lấy xe ra trong ngày. Hai bên bàn bạc và nhất trí giá của vụ "giải tỏa" là 3 "chai" (3 triệu đồng). Sau khi đưa tiền cho ông Đức, ông Tuấn đã được trả lại phương tiện...
Vào ngày 10-7-2011, báo Tuổi trẻ tiếp tục đăng bài "Cảnh sát giao thông giải cứu xe đua trái phép". Bài viết này cũng của tác giả Hoàng Khương. Nội dung bài báo phản ánh: Ngày 23-4, Đội CSGT quận Bình Thạnh lập biên bản vi phạm đối với Trần Minh Hòa do điều khiển xe gắn máy BKS 51F6-2435 chạy lạng lách, đánh võng, gây rối trật tự... Hòa đã "cầu cứu" người quen tên là Tôn Thất Hòa, nhờ Hòa gặp cảnh sát Đức để xin xe. Tại buổi gặp gỡ, Đức đồng ý trả xe cho Trần Minh Hòa với giá 15 triệu đồng.
Nhận được thông tin từ báo Tuổi trẻ, Cơ quan CSĐT CA TP HCM đã vào cuộc. Ngày 18-11-2011, cơ quan này tống đạt Quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, đồng thời thi hành lệnh bắt tạm giam, khám xét đối với Huỳnh Minh Đức (trước đó Đức đã bị tước danh hiệu CAND) về tội "nhận hối lộ"; Tôn Thất Hòa, Giám đốc DNTN Duy Nguyên về tội "Môi giới hối lộ" và Trần Anh Tuấn về tội "Đưa hối lộ". Trong quyết định khởi tố bị can đối với Tôn Thất Hòa, nêu rõ: "Hòa có hành vi móc nối nhận tiền của Trần Anh Tuấn và Nguyễn Văn Khương (tức PV Hoàng Khương) để đưa cho Huỳnh Minh Đức giải quyết trái quy định đối với xe vi phạm giao thông và xe đua trái phép.
Ngày 28-11, Tổng Biên tập báo Tuổi trẻ nhận được công văn của Công an TP Hồ Chí Minh đề nghị kiểm điểm và thu hồi thẻ nhà báo của PV Hoàng Khương. Sau đó, Ban biên tập báo Tuổi trẻ đã ra quyết định tạm đình chỉ công tác đối với PV Hoàng Khương vì có sai sót nghiệp vụ. Liên quan đến vụ việc, mới đây, Cơ quan CSĐT CA TP HCM đã có văn bản gửi Cục Báo chí, Bộ Thông tin - Truyền thông đề nghị thu hồi thẻ nhà báo của PV Hoàng Khương.
Một số ý kiến cho rằng, PV Hoàng Khương đã phạm tội Đưa hối lộ, nhưng một số người lại có ý kiến khác...
Cần làm rõ mục đích phạm tội!
Một nhà báo xin giấu tên nêu quan điểm: "Tôi cũng nhận thấy trong quá trình điều tra vụ việc, PV Hoàng Khương đã cố ý hợp tác với những người bị giữ xe để hối lộ cảnh sát Đức. Nhưng xét cho cùng, nếu không làm vậy thì sẽ rất khó để có bằng chứng về việc ông Đức nhận hối lộ. Cơ quan chức năng cần làm rõ ai là người đưa tiền cho ông Đức, ông Khương đưa tiền hay chỉ là người có mặt tại đó. Nếu ông Khương trực tiếp đưa tiền cho ông Đức thì đó là hành vi không thể chấp nhận. Cá nhân tôi cho rằng, sử dụng biện pháp mật phục để ghi hình, ghi âm sẽ tốt hơn. Cần phải phân biệt rõ việc PV Hoàng Khương có động cơ gì khi phối hợp với ông Hòa để đưa hối lộ cho ông Đức hay không? Theo tôi, PV Hoàng Khương không phải là người có phương tiện bị tạm giữ nên anh ta chỉ có động cơ là cố gắng lấy bằng chứng về việc ông Đức nhận hối lộ. Nếu PV Hoàng Khương không vờ hợp tác với ông Hòa thì không thể tiếp cận với ông Đức. Có người cho rằng, khi phát hiện vụ việc, PV Khương phải tố cáo vụ việc tới CQCA. Cần nói lại rằng, Hoàng Khương là PV nên việc "tố cáo" của Hoàng Khương là viết bài phản ánh vụ việc một cách công khai".
Luật sư: Không có dấu hiệu phạm tội!
Luật sư Vũ Lợi, Giám đốc Cty Luật Hòa - Lợi cho rằng: "PV Hoàng Khương không có động cơ phạm tội. Hoàng Khương đã thâm nhập vụ việc với mục đích chống tiêu cực. Tôi xin lấy ví dụ, một PV khi đi điều tra để viết bài về một tụ điểm đánh bạc chẳng hạn. Để bài viết có hồn, để nhận diện được các mánh khóe của chủ sới, để ghi hình các con bạc để làm bằng chứng, PV phải nhập vai một con bạc. Nếu việc đó đã được báo cáo Ban biên tập thì không thể nói rằng PV đó vào sới để đánh bạc. Nếu Hoàng Khương không báo cáo Ban biên tập thì cũng chỉ là sai sót về qui trình...".
Đồng quan điểm, luật sư Trịnh Anh Dũng - Trưởng VPLS Trịnh, Đoàn Luật sư TP Hà Nội cho rằng "về lý luận pháp lý, chỉ có thể coi một người phạm vào tội đưa hối lộ khi hành vi đưa tiền cho người có chức vụ, quyền hạn của người đó xâm phạm đến hoạt động đúng đắn của cơ quan, tổ chức; làm cho cơ quan, tổ chức bị suy yếu, mất uy tín, mất lòng tin của nhân dân vào chế độ; làm cho cán bộ, công chức ở cơ quan, tổ chức đó bị thoái hóa, biến chất. Trong vụ việc này, việc PV Hoàng Khương cùng Trần Anh Tuấn đưa tiền cho Hòa để Hòa đưa cho Huỳnh Minh Đức (nguyên cán bộ công an), lấy đó làm tư liệu để viết và đăng các bài báo chống tiêu cực có thể xem là hành động dũng cảm, có tác dụng giúp Công an TP HCM hoạt động đúng đắn hơn, phẩm chất cán bộ được nâng cao, khiến nhân dân thêm tin vào cơ quan quản lý". Do đó, luật sư Dũng cho rằng "việc làm này của PV Hoàng Khương không có dấu hiệu phạm tội Đưa hối hộ, mà còn cần phải biểu dương như là tấm gương tiêu biểu trên mặt trận phòng, chống tham nhũng".
"Nhập vai" đến đâu là an toàn?
Để tìm hiểu viết tin, bài về một vụ việc hoặc hiện tượng, PV được quyền sử dụng nghiệp vụ để điều tra thu thập thông tin. Tuy nhiên, cho đến nay cũng chưa có một văn bản pháp luật nào qui định cụ thể PV được sử dụng nghiệp vụ điều tra đến đâu, mà tùy vào tình hình cụ thể, người PV đó hoặc tòa soạn sẽ đưa ra cách thức khai thác thông tin. Với những vụ việc nhạy cảm, phức tạp như việc chứng minh CSGT nhận hối lộ nêu trên, việc lấy thông tin "công khai" là rất hiếm, vậy câu hỏi đặt ra với các cơ quan quản lý là PV được "nhập vai" như thế nào thì không phạm luật? Vì trên thực tế, để phản ánh việc khai thác vàng trái phép, đã có PV vào vai "phu" vàng, để phản ánh việc đánh bạc, đã nhập vai con bạc...
Trong vụ việc này, để xác định việc làm của PV Hoàng Khương có dấu hiệu trách nhiệm hình sự hay không cần phải làm rõ nguồn tiền Hoàng Khương đưa cho Tôn Thất Hòa để Hòa đưa cho Huỳnh Minh Đức ở đâu ra. Tiền của Trần Minh Hòa (người điều khiển xe máy vi phạm) đưa cho Hoàng Khương hay tự Hoàng Khương bỏ ra, vì nếu chỉ để có bài viết, một PV chắc không bỏ ra một khoản tiền lớn (15 triệu đồng) để thực hiện việc "gài bẫy"? Ngoài ra, cần làm rõ mối quan hệ giữa PV Hoàng Khương và Trần Minh Hòa. Vì theo luật thì người đưa hối lộ là người có lợi ích liên quan đến việc làm hay không làm của người có chức vụ quyền hạn (lợi ích này có thể là lợi ích trực tiếp của người đưa hối lộ hoặc là lợi ích của người thân quen, bạn bè hoặc cũng có thể là lợi ích của một tập thể mà người đưa hối lộ là đại diện), để xác minh xem PV Hoàng Khương có lợi ích liên quan trong vụ việc này không?
Kết luận của CQĐT sẽ làm sáng tỏ vụ việc, nhưng từ vụ việc này cũng nảy sinh vấn đề mà các nhà làm luật cần lưu tâm đó là: Nhà báo được sử dụng nghiệp vụ điều tra đến đâu?
Theo PL&XH

Báo Đại Đoàn Kết trở thành nhật báo
Submitted by nlphuong on Fri, 30/12/2011 - 11:55(ICTPress) - Chuyển tải tiếng nói phản biện, tham vấn về những vấn đề lớn của đất nước từ bạn đọc tâm huyết các chuyên gia, học giả, trí thức trong và ngoài nước vẫn là chú trọng của Báo.
![]() |
Số Báo Xuân Nhâm Thìn 2012 |
(ICTPress) - Ngày 9/1/2012, Báo Đại đoàn kết sẽ tổ chức kỷ niệm 70 năm ngày thành lập (25/1/1942 – 25/1/2012) tại Nhà hát lớn Hà Nội.
Nhân dịp này, Báo Đại đoàn kết xuất bản thêm số ra vào ngày Chủ nhật, chính thức trở thành nhật báo xuất bản 7 số mỗi tuần bắt đầu từ ngày 1/1/2012. Báo sẽ thực hiện nhiều cải tiến nội dung, hình thức, cập nhật, hấp dẫn hơn để đáp ứng yêu cầu của đông đảo bạn đọc.
Chuyển tải tiếng nói phản biện, tham vấn những vấn đề lớn của đất nước từ bạn đọc tâm huyết, các chuyên gia, học giả, trí thức trong và ngoài nước vẫn là chú trọng của Báo.
Báo Đại đoàn kết tiền thân là Báo Cứu quốc - cơ quan tuyên truyền của Tổng bộ Việt Minh, phát hành số đầu tiên vào ngày 25.1.1942 tại làng Xuân Kỳ, tổng Phù Lỗ, Huyện Kim Anh, tỉnh Phúc Yên nay là Huyện Sóc Sơn, Hà Nội.
HA

10 năm CLB nhà báo ICT
Submitted by nlphuong on Thu, 29/12/2011 - 17:19(ICTPress) - CLB hoạt động trên tinh thần tự nguyện, cùng nhau chia sẻ những thông tin, góp sức vì nền công nghệ và báo chí.
(ICTPress) - Khởi đầu từ lòng yêu nghề, thiết tha với sự phát triển của ngành công nghệ thông tin - truyền thông, năm 2001, các nhà báo chuyên viết về mảng này đã nhóm họp thành một Câu lạc bộ (CLB) mang tên các nhà báo công nghệ thông tin - truyền thông (ICT Press Club).
![]() |
CLB công bố 10 sự kiện ICT 2011 do các nhà báo bầu chọn |
CLB hoạt động trên tinh thần tự nguyện, cùng nhau chia sẻ những thông tin, góp sức vì nền công nghệ và báo chí. Ngày 28/12, CLB đã tổ chức kỷ niệm cùng với việc tổ chức Tọa đàm về Triển vọng ngành ICT 2012, Công bố 10 sự kiện ICT nổi bật 2011 do các nhà báo CLB bình chọn.
Nhớ lại những ngày đầu thành lập, Nhà báo Đoàn Ngọc Thu, Phó Chủ tịch ICT PressClub kể rằng, khi ấy cả Câu lạc bộ chỉ có 14 phóng viên của Thông tấn xã Việt Nam, Thời báo Kinh tế Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam, Báo Bưu điện, VietNamNet, Lao Động, Thanh Niên, PCWorld… Đến nay, ICT Press Club đã quy tụ những cây viết hàng đầu về mảng công nghệ của hơn 40 báo.
Họ có những người năm đầu tiên còn vừa mới vào nghề, chưa lập gia đình, nay đã con cái, đã nắm giữ những vị trí quan trọng của tờ báo, nhưng vẫn hàng năm, tham gia tổ chức các buổi tọa đàm về nghề báo, về lĩnh vực ICT, vẫn cùng ngồi lại với nhau để tập hợp các sự kiện ICT của năm, lựa chọn, bình bầu và công bố dù thời gian của mỗi thành viên ngày càng thu hẹp do khối lượng công việc đã tăng lên nhiều, trách nhiệm đã tăng lên nhiều (cả với công việc, xã hội lẫn gia đình), do tuổi tác cũng đã cản trở tính năng động khá nhiều. Cũng đã có người đã nghỉ hưu như chị Thái Hà báo Đầu tư, chị Cẩm Bình, báo Hà Nội Mới, chị Dung bao Diễn đàn Doanh nghiệp…, chị Thu kể thêm.
Ngay sau khi "nhóm họp", câu lạc bộ đã tổ chức bầu chọn và công bố 10 sự kiện ICT tiêu biểu. Sự kiện này đã gây một tiếng vang trong ngành công nghệ thông tin và viễn thông lúc bấy giờ. Những sự kiện được bình chọn có cả sự kiện tốt lẫn sự kiện chưa tốt, có chính sách và thị trường, có doanh nghiệp trong nước và nước ngoài… được đánh giá nhìn nhận trên tiêu chí ngành, xã hội, nền kinh tế và truyền thông. Cho tới nay, sự kiện bình chọn của ICT Press Club đã được giới công nghệ, doanh nghiệp, cơ quan, hiệp hội đón nhận trân trọng.
Năm 2003, dưới sự bảo trợ của Bộ Bưu chính Viễn thông, được sự đồng thuận và cho phép của Hội Nhà báo Việt Nam, ICT Press Club đã chính thức được thành lập, là một tổ chức trực thuộc Hội nhà báo Việt Nam.
10 năm qua, bên cạnh việc công bố 10 sự kiện ICT tiêu biểu hàng năm, ICT PressClub đã tích cực tổ chức các hoạt động chuyên môn, các hội thảo, tọa đàm về máy tính thương hiệu Việt, phát triển và cạnh tranh trên thị trường Viễn thông, tương lai công nghệ 3G...
Ở mỗi buổi hội thảo, bình chọn, đông đảo các nhà báo đã có những câu hỏi hóc búa dành cho các chuyên gia. Đó cũng chính là những thông tin quan trọng được đăng tải trên các báo, góp phần không nhỏ trong việc thay đổi chính sách, gợi mở hướng đi mới… góp phần vào sự phát triển chung của ngành công nghệ.
Đặc biệt trong 3 năm gần đây, bên cạnh việc bầu chọn, ICT Press Club còn đưa ra các dự báo về xu thế của ngành ICT trong năm kế tiếp.
TS. Mai Liêm Trực, nguyên Thứ trưởng thường trực Bộ Bưu chính Viễn thông, nay là Bộ Thông tin và Truyền thông - người luôn đồng hành cùng ICT Press Club từ những ngày đầu đã đánh giá cao những đóng góp của các nhà báo trong việc thúc đẩy sự phát triển của ngành. Những bài viết có tính thời sự rất cao, phản ánh cái được và chưa được của ngành công nghệ, giúp các nhà hoạch định chính sách, doanh nghiệp điều chỉnh... để ngày càng lớn mạnh theo hướng bền vững.
Đó sẽ là nguồn động viên, khích lệ to lớn đối với các nhà báo công nghệ ngày càng chắc tay bút, đóng góp những ý kiến xác đáng trên mặt trận truyền thông, đóng góp công sức giúp ngành công nghệ thông tin Việt Nam ngày một khởi sắc.
LH
