Nghề báo đòi hỏi sự dấn thân

Cách đây 10 năm, tôi cầm trong tay tấm bằng cử nhân báo chí, hiên ngang bước vào đời, tự tin, trong sáng. Tôi tin cuộc đời mỗi người là một chuỗi những ước mơ và ai cũng phải nỗ lực hết mình để biến những ước mơ ấy thành hiện thực.

Những ngày thơ dại và bồng bột đó, tôi đã dành cho nghề báo một tình yêu mê đắm; những khát vọng khi ấy thật cháy bỏng, tôi sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn, thử thách và cả những nguy hiểm đang chực chờ chỉ để hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Rồi những va vấp, bon chen, những cạnh tranh không “lành mạnh” của cuộc đời đôi lúc làm tôi mệt mỏi. Trái tim của người phụ nữ vốn mong manh, yêu đời nhưng làm sao tránh được những nỗi buồn khi bị cuộc đời đối xử một cách bất công như thế. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy chán nản, những ngày ấy cách nay cũng gần 10 năm. Nhưng tình yêu sẽ vượt qua tất cả! Tôi yêu nghề! Tôi đã tin vào điều đó và cố gắng vươn lên, gắn bó bền chặt với cái nghề mà tôi yêu thích. Tôi cứ đi và viết, viết theo cảm xúc của mình, viết tất cả những gì mình cảm nhận được từ cuộc sống này, những mặt tích cực và phê phán cả những điều tiêu cực.

Gần 10 năm theo nghề, tôi vẫn chỉ là một phóng viên bình thường với con tim nóng bỏng và bầu nhiệt huyết tuôn chảy. Nhưng điều tôi cảm nhận rõ nét nhất là mình đã được rất nhiều từ cuộc sống này. Những chuyến công tác xa bao giờ cũng đọng lại ít nhiều trong tôi bao điều trăn trở. Ngước nhìn lên, mình chẳng bằng ai, nhưng ngó xuống, xung quanh mình vẫn còn những cảnh đời cần được quan tâm, chia sẻ.

Hơn bao giờ hết, tôi hiểu sự chấp nhận nếm trải thử thách và cả những thú vị, ngọt ngào của nghề này mang lại. Làm báo đã khó, những nhà báo nữ còn khó gấp nhiều lần. Làm nhà báo là phải biết “dấn thân”, tôi đã học được câu nói này từ các thầy cô, từ những nhà báo kỳ cựu từng làm báo lâu năm chỉ dạy.

Rất khó để tìm được một người bạn đời có thể cảm thông và chia sẻ với một người vợ chỉ biết “vác máy ảnh nhông nhông suốt ngày ngoài đường”, và tôi bất chợt chạnh long khi nghĩ: hạnh phúc của những nhà báo nữ mơ hồ và mong manh đến thế sao? Âu đó cũng là một sự “đánh đổi” cho lòng đam mê nghề nghiệp của mình.

Tôi đã từng chứng kiến sự đổ vỡ gia đình của những nữ đồng nghiệp và tôi biết, trong tận cùng sâu thẳm nỗi đau, họ đã tự đứng lên, bước tiếp.

Nếu bất ngờ ai có hỏi, khi thời gian quay ngược lại, bạn sẽ làm gì? Họ, trong đó có cả tôi, sẽ không hề do dự khi trả lời rằng vẫn tiếp tục làm báo. Một cái nghề đòi hỏi sự “dấn thân”.

Theo Song Hồng (Hội nhà báo Long An)

Người làm báo 6.2011

Tin nổi bật